Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 671: Kinh đô gửi thư




Bảo thạch này khảm nạm bên trên bảo kiếm của tên tướng quân kia, hiển nhiên cũng không chỉ là một vật phẩm trang sức đẹp mắt.

Kiếm của tướng quân là dùng giết địch, tuyệt sẽ không vì đẹp mắt mà chuyên môn trang trí một viên bảo thạch.

Mà khối bảo thạch này trôi qua nhiều năm như vậy mà không có vỡ nát cùng một chỗ theo bảo kiếm, rất có thể trong đó còn ẩn chứa năng lượng nào đó, cho nên mới có thể chống cự lại tuế nguyệt ăn mòn, hoàn hảo không chút tổn hại bảo tồn đến bây giờ.

Lạc Thanh Chu quyết định mang về mới hảo hảo nghiên cứu một chút.

Lúc chuẩn bị rời đi, hai bé thỏ trắng vẫn như cũ giống như hai keo da trâu, gắt gao cắn giày của hắn, không hé miệng.

- Bành! Bành!

Lạc Thanh Chu không chút khách khí, lần nữa cho bọn chúng hai quyền, một cước một con, đá bọn nó bay ra ngoài.

Sau đó lại vứt xuống một quả chuối tiêu, một cái quả táo, nghênh ngang rời đi.

Hắn ngược lại muốn nhìn, sinh mệnh lực của hai bé thỏ trắng không biết đến từ nơi nào này sẽ ương ngạnh bao nhiêu.

Tắm rửa dưới đáy hồ, lúc trở lại Mai Hương Uyển, Tiểu Điệp cùng Thu nhi ngay ở dưới mái hiên một bên thêu quần áo, một bên nói chuyện.

Thấy hắn trở về, hai tiểu nha đầu lập tức trở về phòng cất quần áo, sau đó đi phòng bếp giúp hắn hâm nóng cơm và thức ăn, thuận tiện nấu nước.

Lạc Thanh Chu mỗi đêm đều sẽ ngâm trong bồn tắm, các nàng đều biết.

Cơm nước xong xuôi, Lạc Thanh Chu nhỏ giọt dược thủy luyện tạng cuối cùng vào trong thùng, bắt đầu ngâm dược thủy.

Lần trước tốn hao số tiền lớn mua dược thủy luyện tạng, dùng được thời gian hơn một tháng, toàn bộ đã sử dụng hết.

Ngày mai hắn đi ra ngoài, bán đi túi trữ vật và chủy thủ võ giả ‘nhặt được’ trong Hắc Mộc lâm, đổi chút kim tệ, tiếp tục mua dược thủy luyện tạng.

Tu luyện là không thể ngừng.

Số liệu gần đây vẫn nhanh chóng tăng trưởng.

Nhưng muốn đột phá đến cảnh giới Võ Sư, hiển nhiên còn xa xa không đủ.

Hắn nhất định phải tiếp tục cố gắng tu luyện, và tiếp tục dùng dược thủy linh dịch, bất kỳ một khâu nào trong đó cũng không thể thiếu.

Có thể thành công hay không liền nhìn mấy tháng này.

Tiểu Điệp ở sau lưng giúp hắn xoa xoa, ánh mắt vẫn như cũ len lén liếc nhìn trong thùng gỗ.

Lạc Thanh Chu tắm xong, đổi thân trang phục, trực tiếp đi hậu viện, luyện quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».

Lúc đang tu luyện, Tiểu Điệp đột nhiên chạy tới gọi.

- Công tử, Mai nhi tỷ tỷ tới, nói phu nhân bảo người đi qua một chuyến, nhị tiểu thư từ kinh đô gửi thư.

Lạc Thanh Chu nhướng mày, thu công, về đến phòng đổi một thân nho bào rộng rãi.

Lại đi nội viện rửa mặt mới đi theo Mai nhi ra cửa.

Mai nhi thấy hắn không nói lời nào, chủ động mở miệng nói:

- Cô gia, nhị tiểu thư lại chỉ viết thư cho ngươi, phu nhân và lão gia, còn có đại tiểu thư cũng không có. Tất cả mọi người chờ ngươi đi mở thư, còn có, đại tiểu thư cũng ở đó.

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, hỏi:

- Đại tiểu thư ở nơi đó làm gì?

Mai nhi nói:

- Không biết, phu nhân bảo đại tiểu thư đi qua, tựa như nói chuyện gì đó.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Bách Linh cùng Hạ Thiền ở đó không?

Mai nhi gật đầu nói:

- Đương nhiên có mặt, đại tiểu thư đều đi, các nàng đương nhiên cũng muốn đi. Đúng, lão gia hẳn là cũng đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Mai nhi, ngươi xác định, lá thư này là nhị tiểu thư viết cho ta?

Mai nhi rất xác định gật đầu nói:

- Đúng vậy cô gia, chính là viết cho người, bên trên phong thư mặc dù không có ghi rõ, nhưng phu nhân nói bên trong... Khụ khụ... Cô gia, đi rồi người sẽ biết.

Trong đại sảnh.

Tống Như Nguyệt đang ngồi ở trên ghế, cau mày, nghĩ chuyện gì đó.

Tần Văn Chính ngồi ở một bên, một mặt nhàn nhã thưởng thức trà.

Thư Tần nhị tiểu thư gửi đặt trên bàn trà ở giữa hai người, nhìn bộ dáng phong thư, cũng không có bị người động tay.

Nhưng Tần Văn Chính vẫn thấp giọng hỏi một câu:

- Viết cái gì?

Tống Như Nguyệt nghe vậy, liếc mắt:

- Ta làm sao biết, ta lại không có nhìn.

Tần Văn Chính cười cười, không có nói thêm nữa, ánh mắt nhìn về bên trên hành lang phía ngoài, không khỏi thở dài một hơi.

Thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng, một thân một mình đứng ở bên ngoài trên hành lang, yên lặng, thanh lãnh như trăng.

Cho dù đối mặt cha mẹ ruột, nàng cũng lãnh đạm trầm mặc.

Tống Như Nguyệt nghe được tiếng thở dài, ánh mắt cũng nhìn về phía bên ngoài, trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

- Lão gia, mấy năm kia Khiêm Gia mất tích, đến cùng đi nơi nào, đến cùng làm cái gì, ngươi thật một chút cũng không có điều tra ra sao?

Tần Văn Chính lắc đầu.

Tống Như Nguyệt nhìn đạo thân ảnh lạnh lùng kia, cũng đi theo thở dài một hơi:

- Khẳng định có chuyện gì xảy ra, nàng mới có thể biến thành bộ dáng hiện tại.