Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 669: Nhị Bảo là quỷ thèm ăn




Lúc tối hôm qua hắn tới đây, thật ra là ngoài ý muốn, bởi vì tối hôm qua hắn tu luyện quên đi thời gian, sắc trời bên ngoài đã đen.

Hắn bởi vì một con thỏ mà đi vào, cho nên mới phát hiện thế ngoại đào nguyên nơi này.

Mà trước đây hắn mỗi lần tới nơi này, bên ngoài đều là ban ngày.

Chẳng lẽ có quan hệ với việc này?

Chỉ cần hắn ban ngày tiến vào, nơi này đều là một mảnh mộ địa.

Mà nếu như hắn ban đêm tiến đến, có lẽ, nơi này cũng không phải là mộ địa nữa?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ thật có khả năng này.

Trong lòng hắn âm thầm kích động, quyết định đêm nay thử lại lần nữa.

Nói không chừng đêm nay lại tới, nơi này lại biến thành phiến thế ngoại đào nguyên kia, thậm chí lại biến thành không gian thế giới khác.

Nếu quả thật còn có thể tiến vào không gian khác, nói không chừng hắn còn có cơ hội đạt được một vài bảo vật còn chưa hiện thế.

Nghĩ như vậy, hắn về tới ngã ba đường, đi tới thông đạo phía bên phải, chuẩn bị tiếp tục mở đường tu luyện.

- Sưu ——

Đúng vào lúc này, hai thân ảnh tuyết trắng đột nhiên lại một lần nữa từ trong góc tối nhảy ra ngoài, một bên một cái, lại kiên nhẫn cắn về phía đầu ngón chân của hắn.

- Oanh!

Đánh ra một quyền, mảnh đá đầy đất.

Lạc Thanh Chu đi vào thông đạo phía bên phải, bắt đầu một ngày tu luyện mở đường.

Trên chân đã mang giày.

Hai bé thỏ trắng một bên một con, vẫn như cũ cắn giày của hắn.

Dù sao không có trọng lượng gì, hắn cũng lười quản.

Giữa trưa nghỉ ngơi.

Lúc ăn cơm, hắn xé một khối thịt bò chín đưa tới.

Hai con thỏ trắng vẫn như cũ trừng mắt, thở phì phò cắn giày của hắn, cũng không để ý tới.

Lạc Thanh Chu ngồi dưới đất, ăn xong thịt bò, lại lấy ra hoa quả tươi mới.

Khi hắn xuất ra chuối tiêu màu vàng, lúc thuần thục lột vỏ ra, một cỗ mùi thơm lập tức phiêu tán.

Bé thỏ trắng bên phải đang cắn giày hắn lập tức mở to hai mắt, cái mũi nhỏ giật giật, không có cảm giác buông lỏng miệng, bắt đầu chảy nước miếng.

Lạc Thanh Chu tách ra một đoạn, đưa tới bên mồm của nó.

Bé thỏ trắng hít mũi một cái, thèm chảy nước miếng, nhưng lại có chút do dự, ánh mắt tội nghiệp nhìn về bé thỏ trắng phía bên trái.

Lỗ tai thỏ trắng bên trái thoáng dài hơn nó một chút, lúc này vẫn như cũ gắt gao cắn giày, hai con mắt dữ dằn trừng nó.

Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nó, đột nhiên lại nghe được trong lòng nó nói:

- Nhị Bảo! Ngươi là quỷ thèm ăn, tiếp tục cắn, cắn chết tên bại hoại này! Không thể ăn! Cái kia có độc, sẽ hạ độc chết ngươi.

Bé thỏ trắng tên là ‘Nhị Bảo’ đành phải lại tiếp tục cắn.

Lạc Thanh Chu ném một nửa chuối tiêu qua một bên, ăn chuối tiêu còn lại, uống nước sạch, lại nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục đi tu luyện mở đường.

Hai bé thỏ trắng cắn giày của hắn, bị kéo tiến vào thông đạo, tiếp tục bị nhận mảnh đá vẩy ra rơi xuống.

Sau nửa canh giờ.

Nhị Bảo rốt cục nhịn không được mùi thơm mê người thỉnh thoảng bay tới, vụng trộm nhìn bên kia một chút, lập tức buông miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài từ thông đạo phía bên phải, đứng trước mặt một nửa chuối tiêu kia.

Đầu tiên là duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm, hai mắt lập tức sáng lên, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

Quả ăn ngon như vậy, cho dù có độc, cũng chết có ý nghĩa.

Hai ba miếng, rất mau ăn sạch không còn gì.

Vẫn chưa thỏa mãn.

Thật là thơm.

Ngồi ở tại chỗ một hồi, nó mới chạy về, tiếp tục cắn một bên giày khác.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Một ngày thời gian, trôi qua rất nhanh.

Chạng vạng tối.

Thông đạo phía bên phải đã được mở ra hơn mười mét.

Địa thế vẫn như cũ dốc đứng hướng xuống phía dưới.

Đồng thời, nhiệt độ không khí của thông đạo này rõ ràng cao hơn thông đạo bên cạnh không ít.

Lạc Thanh Chu đi ra thông đạo, nghỉ ngơi một lát.

Lập tức tiến vào gian thạch thất kia, lại lấy ra thịt bò, ăn một khối.

Hai bé thỏ trắng vẫn như cũ gắt gao cắn giày của hắn.

Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, xuất ra bình sứ, nhỏ hai giọt linh dịch vào lòng bàn tay, linh dịch ánh trăng màu đen như mực cùng linh dịch ánh nắng màu xanh đậm, mỗi loại một giọt.

Lúc hắn nhỏ linh dịch, con thỏ trắng lỗ tai hơi dài, tính tình quật cường hơn đột nhiên hít mũi một cái, ánh mắt kinh nghi mà nhìn bình sứ trong tay hắn.

Bất quá linh dịch vừa ra liền bị hắn hấp thu đi vào cơ thể.

Bé thỏ trắng muốn cẩn thận ngửi một chút cũng không có cơ hội.

Lạc Thanh Chu khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển nội lực trong cơ thể, tu luyện nội công tâm pháp.

Trong cơ thể dâng lên một dòng nước nóng, lưu chuyển đến từng cái huyệt khiếu nội tạng toàn thân.

Nội lực cùng thể lực tiêu hao sạch sẽ đang nhanh chóng khôi phục.

Sắc trời bên ngoài rất nhanh đen lại.

Lại một lát sau.