Các khách nhân xung quanh đều đang cúi đầu ăn cơm, ai cũng không có phát hiện dị thường.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, xê dịch ghế đẩu dưới mông, tới gần hắn, ánh mắt băng lãnh mà cảnh giác nhìn về bốn phía.
Cửa ra vào Quán rượu.
Năm tên công tử uống rất nhiều rượu đều bị hộ vệ cùng người hầu nhà mình đỡ đi.
Có lên xe ngựa, có lên cỗ kiệu.
Cũng có người đỡ lấy đi bộ.
Lạc Ngọc ngồi xe ngựa rời đi.
Ngoại trừ nữ tử dáng người to lớn bồi tiếp hắn ngồi ở trong xe ngựa ra, đánh xe cũng là một tên võ giả dáng người cường tráng.
Bên trên một con đường khác.
Công tử Phủ thành chủ Mạnh Tiên Hành và thanh niên mặc áo bào trắng cùng một chỗ ngồi trong kiệu, đang hưng phấn thảo luận người ở rể Tần phủ vừa rồi mới gặp.
- Ta vừa rồi cẩn thận quan sát một chút, bộ dáng tiểu tử kia thanh tú, dáng người thon dài, làn da cũng tốt, chủ yếu là chân dài cái mông vểnh lên, rất hợp tâm ý của bản công tử.
- Mạnh huynh, ngươi thật đúng là có ý tứ với tiểu tử kia.
- Đương nhiên! Lúc trước Lạc Ngọc nói với ta, lòng ta đã ngứa ngáy khó nhịn, bây giờ thấy một lần, quả nhiên danh bất hư truyền! Một chữ, nhuận! Bạch huynh, mau giúp ta nghĩ chút biện pháp, làm như thế nào đoạt người ở rể kia tới tay.
- Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, Tần gia kia cũng không dễ chọc. Theo Lạc Ngọc nói, thị nữ bên người tiểu tử kia kia cũng rất khó dây vào. Càng khó giải quyết chính là, tiểu tử kia còn giống như leo lên cành cây của Trưởng công chúa...
- Hừ, chỉ sợ là một con chó của Trưởng công chúa mà thôi, Trưởng công chúa làm như vậy hẳn là cho Tần gia mặt mũi. Dù sao Tần gia là gia tộc đầu tiên dùng hành động thực tế để ủng hộ chính sách chèn ép huân quý của nàng.
- Trưởng công chúa là nhân vật như nào, làm sao có thể để ý tới một tên chỉ là con thứ và người ở rể như hắn?
- Đúng thế, tiểu tử kia đoán chừng chính là công cụ để Trưởng công chúa và Tần gia liên lạc, đổi thành ai cũng được.
Hai người lại thấp giọng hàn huyên một hồi, đều say say, ngủ gật.
- Mạnh... Mạnh huynh, đầu ta choáng, ngủ trước một lát...
- Tốt, ta cũng ngủ một lát.
Mạnh Tiên Hành vừa muốn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh, lập tức ‘đinh’ một tiếng, ngọc bội treo trước ngực đột nhiên lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt hóa thành một lồng ánh sáng, che lại toàn thân của hắn.
- Xùy!
Thanh niên mặc áo bào trắng ngồi bên cạnh hắn nhắm mắt ngủ, đột nhiên đầu cúi thấp, sau đó trực tiếp lăn từ trên cổ xuống dưới.
- Phốc ——
Máu tươi phun ra.
- Thích khách! Có thích khách.
Toàn thân Mạnh Tiên Hành bị bao phủ bên trong lồng ánh sáng, ‘Sưu’ một tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời lao ra khỏi cửa kiệu, say khướt bò lên trên mặt đất.
Hộ vệ phủ thành chủ theo ở phía sau, ‘Bang’ một tiếng rút đao, bảo hộ ở trước người hắn.
- Cỗ kiệu! Trong kiệu.
Mạnh Tiên Hành từ dưới đất bò dậy, chưa tỉnh hồn, sắc mặt trắng bệch run giọng nói.
Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên, dùng đao trong tay đẩy ra màn cửa, lập tức bị một màn bên trong làm giật nảy mình.
Một cỗ thi thể không đầu ngồi ở bên trong, chỗ cổ đang phun trào ra máu tươi.
Đầu lăn xuống đến lòng bàn chân.
Trên mặt đất đã là một vũng máu.
Nhưng trong kiệu cũng không có những người khác, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
Thích khách đâu?
Một lát sau.
Một thanh niên khác đã ngồi cỗ kiệu đi tới một đầu cửa ngõ, ngay trong lúc ngủ gà ngủ gật ở trong kiệu, đầu đột nhiên nghiêng một cái, ‘Lăn lông lốc’ xuống mặt đất...
Một tên thanh niên khác bị hạ nhân đỡ lấy về nhà, mới vừa đi tới cửa chính, đầu đột nhiên nghiêng một cái, cũng từ trên cổ rơi xuống dưới...
- Khách quan, mì hoành thánh đã đến.
Lạc Thanh Chu dựa vào vách tường, vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi, lão bản bưng tới hai bát mì hoành thánh lớn nóng hôi hổi, đặt ở trên mặt bàn.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm lão bản đến gần.
Lúc này, thân thể Lạc Thanh Chu khẽ động, chậm rãi mở mắt, nói khẽ:
- Thiền Thiền, ăn mì đi.
Hạ Thiền nhìn về phía hắn.
- Mau ăn, chờ một lúc còn muốn trở về tắm rửa đi ngủ. Cái kia... Muốn cùng một chỗ không? Ta nói là tắm rửa, trong hồ.
Hạ Thiền kinh ngạc nhìn hắn, không có trả lời.
- Vậy ta đi gọi Bách Linh... A.
- Ai nha!
Lạc Thanh Chu trúng một quyền, thuận tiện đè xuống cái bàn một chút.
- Ba!
Hai bát mì hoành thánh trên bàn đột nhiên đều rơi xuống mặt đất, vỡ nát, nước canh chảy bốn phía.
Lão bản thấy thế, vội vàng tới chuẩn bị quét dọn, mở miệng nói:
- Khách quan, không có chuyện gì, chờ một lúc làm lại cho các ngươi hai bát.
Lạc Thanh Chu che mắt đứng lên nói:
- Thiền Thiền, lần sau có thể đừng đánh mắt cô gia hay không?
Hạ Thiền nhìn mì hoành thánh rơi vãi trên đất, có chút chân tay luống cuống.