Gương mặt xinh đẹp của Hạ Thiền vẫn như cũ lạnh lùng như băng:
- Không.
- Vậy ngươi tự mình đứng ở chỗ này, bị lạc đừng trách cô gia, đến lúc đó bị bọn buôn người bán vào quặng mỏ, để ngươi mỗi ngày đào quáng, mệt chết ngươi.
Lạc Thanh Chu quay người đi vào con đường bên trái.
Đi trong chốc lát, hắn quay đầu nhìn lại.
Nha đầu kia quả nhiên cầm kiếm, vô thanh vô tức đáng thương đi theo phía sau của hắn, thấy hắn nhìn tới, nàng lập tức dừng lại, gương mặt xinh đẹp quay đi nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu giống như nghe được nàng khẽ “Hừ” một tiếng.
- Thiền Thiền, đến, đi cùng một chỗ với cô gia, cô gia cần ngươi bảo hộ. Nơi này thật nhiều người, chờ một lúc đi rời ra sẽ rất phiền toái.
Cho nha đầu này một cái hạ bậc thang đi.
Hạ Thiền đứng tại chỗ do dự một hồi, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đi tới, hai con ngươi vẫn như cũ không cam lòng yếu thế nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu giả bộ như sợ hãi nàng, quay mặt chỗ khác, né tránh ánh mắt, một mặt chột dạ tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Thiền lúc này mới thu hồi ánh mắt, yên lặng đi theo bên cạnh hắn.
- Thiền Thiền, đi quán rượu, hay đi sạp hàng lề đường ăn?
Đi đến một đầu hẻm nhỏ, Lạc Thanh Chu hỏi.
Một cỗ mùi thơm mê người từ trong ngõ nhỏ bay tới.
Hạ Thiền dừng bước lại, nhìn thoáng qua trong hẻm nhỏ những cái quầy hàng kia bên trên bày quà vặt, do dự một chút, thấp giọng hỏi:
- Quán rượu, đắt sao?
Lúc nói đến đây nói, nàng vô ý thức sờ lên túi tiền bên hông.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Hẳn không phải quá đắt. Trong tửu lâu hoàn cảnh tốt, yên tĩnh, đồ ăn hơi sạch sẽ một chút. Nơi này, nhiều người, tương đối ầm ĩ, đồ ăn có khả năng không phải quá sạch sẽ. Bất quá hương vị, có đôi khi đồ ăn trong tửu lâu cũng không nhất định ăn ngon hơn nơi này.
Hạ Thiền suy nghĩ một chút, nhìn hắn nói:
- Kia... Quán rượu.
Nàng nhìn thoáng qua áo bào sạch sẽ trên người hắn, cùng bộ dáng nho nhã phong độ nhẹ nhàng, trong lòng nói thầm: ‘Hắn là người đọc sách, hắn thích yên tĩnh, yêu thích sạch sẽ... Quán rượu hẳn là càng thích hợp một chút.’
- Tốt, đêm nay cô gia mời khách, tùy tiện ăn.
Lạc Thanh Chu đi ở phía trước, tìm kiếm quán rượu tốt một chút ở hai bên trên đường phố.
Hạ Thiền theo ở phía sau, nhìn gương mặt tuấn mỹ thanh tú kia một chút, trong lòng âm thầm thầm nói: ‘Mới, không muốn đây.’
Nàng nói qua muốn nuôi hắn, mới sẽ không để hắn xuất tiền.
Mà nàng lại luôn luôn len lén khi dễ hắn, mỗi lần đều sẽ làm hắn bày ra bộ dạng đáng thương, mỗi lần đều sẽ lấy đi nhiều ‘thứ’ của hắn như vậy, mời hắn ăn một bữa cơm mới đúng.
Lạc Thanh Chu rất nhanh tìm thấy một tòa tửu lâu.
Hai người vừa muốn đi vào, đột nhiên có mấy thân ảnh đi ra từ trong tửu lâu.
Một thân ảnh trong đó, đối với Lạc Thanh Chu mà nói, không thể quen thuộc hơn được.
Người kia nhìn thấy hắn, cũng sững sờ.
Hai người dừng ở tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
- Lạc Ngọc, thế nào? Ngươi biết người này?
Một tên thanh niên người mặc áo lam, thân hình cao lớn trong đó hỏi một câu, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên ngoài cửa, đánh giá nhiều lần từ trên xuống dưới, ánh mắt càng ngày càng sáng, yết hầu động mấy lần.
Khóe miệng Lạc Ngọc khẽ động, cười nhạt nói:
- Mạnh huynh, hắn chính là thư sinh ta nói với ngươi người kia, con thứ Thành Quốc phủ ta, Lạc Thanh Chu.
Lập tức lại cười lạnh nói:
- Đương nhiên, hắn hiện tại có lẽ đã đổi họ, biến thành gia nô nhà khác.
- Gia nô Tần gia sao?
Một tên thanh niên khác người mặc bạch bào, cầm quạt xếp trong tay, mặt mũi tràn đầy cười khẩy nói:
- Người ở rể nha, hoàn toàn được xưng là gia nô. Ngoại trừ mỗi đêm cần cực khổ gieo hạt trồng trọt ra, bình thường còn muốn làm các loại việc vặt việc nặng, nghe nói còn muốn bưng trà đổ nước cho mẹ vợ, bóp lưng rửa chân, thậm chí làm ấm chăn nữa đây.
Lời vừa nói ra, hai gã thanh niên khác đều cười lên ha hả.
- Chỉ sợ không phải làm ấm chăn đơn giản như vậy.
- Người trong phủ kia, mặc kệ nam nữ già trẻ, mỗi khi cần, đoán chừng đều sẽ... Ha ha ha....
Trên người mấy người đều tản ra mùi rượu rất nồng.
Nhìn quần áo, không phú thì quý.
Hơn nữa nhìn khí chất dáng người bọn hắn, cùng khí thế hùng hổ doạ người, tựa hồ là võ giả.
Lạc Thanh Chu cũng không để ý tới, chuẩn bị mang theo Hạ Thiền từ bên cạnh đi vào.
Tên thanh niên áo lam họ Mạnh kia đột nhiên dang ra hai cánh tay ngăn cản hắn, ánh mắt lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào hắn, mặt mũi tràn đầy ý cười ý vị thâm trường.
Mà ba tên thanh niên khác cũng lập tức xếp thành một hàng, cười ngăn ở trước cửa lớn.
Thanh niên họ Mạnh đột nhiên cười nói:
- Tiểu huynh đệ, đừng nóng vội. Nghe Lạc Ngọc nói, ngươi ở rể đến Tần gia, vì nịnh bợ Tần gia, phản bội Thành Quốc phủ, còn cùng Tần gia vu cáo bọn hắn, thậm chí còn muốn giết cha thí mẫu thí huynh, có chuyện như thế sao?