Lạc Thanh Chu đi đến mái hiên, quay đầu nhìn nàng nói:
- Để cho ta cũng không chơi với ngươi.
Nói xong, vào phòng.
Thả bảo kiếm trở vào bao, thu vào trong túi trữ vật.
Lập tức, hắn tiến vào thư phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng an tĩnh lại.
Trong đình viện, cũng yên tĩnh im ắng.
Gió nhẹ lướt qua, dưới cây hoa đào, cánh hoa bay tán loạn.
Thiếu nữ cầm kiếm dưới cây lại ngơ ngác đứng nơi đó hồi lâu, cúi đầu xuống, cắm thanh kiếm vào trong vỏ, quay người rời đi.
Mới vừa đi hai bước, cửa sổ thư phòng đột nhiên bị mở ra.
Bên cửa truyền đến giọng nói của Lạc Thanh Chu:
- Hạ Thiền, biết mài mực không?
Hạ Thiền dừng bước, giật mình, quay đầu, đang muốn lắc đầu, Lạc Thanh Chu lại nói:
- Ta muốn viết vài thứ, không ai hỗ trợ mài mực, ta một người bận không nổi. Ngươi nếu biết liền tiến vào giúp cô gia một chút.
Hạ Thiền chần chờ một chút, nhẹ gật đầu.
- Mau vào đi.
Lạc Thanh Chu hô.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, đi lên bậc thang, đi vào trong phòng.
Dừng bước tại cửa thư phòng.
Nàng nhìn giày chỗ cửa ra vào, lại bắt đầu do dự.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Lạc Thanh Chu xuất hiện ở bên trong, nói:
- Cởi giày tiến vào, lề mề cái gì?
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn tấm thảm tuyết trắng không nhuốm bụi trần trong thư phòng cùng bài trí tràn đầy khí tức thư hương, có chút cúi đầu, chần chừ nói:
- Ta... Ta, không tiến... A.
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên ngồi xuống, ôm lấy một cái chân của nàng, thuần thục giúp nàng cởi bỏ giày, lộ ra một chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng.
- Ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi? Đêm đó dưới cầu, cô gia cũng không phải không có giúp ngươi cởi qua.
Lạc Thanh Chu một mặt đương nhiên, lại ôm lấy cái chân còn lại của nàng, giúp nàng cởi giày ra.
Sau đó không nói lời gì, kéo nàng vào.
Lập tức, khép cửa phòng lại.
Hạ Thiền đứng chỗ cửa ra vào, nắm chặt kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, cắn cắn môi phấn, vốn định dùng ánh mắt lạnh như băng đánh trả cùng che giấu, nhưng đối phương đã quay người đi tới bàn trước cửa sổ, đưa lưng về phía nàng ngồi xuống, thúc giục nói:
- Mau tới đây, ta muốn viết chữ.
- Nha...
Hạ Thiền lập tức nhụt chí, di chuyển đôi chân nhỏ tiêm tú, cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Nhìn thư tịch trên kệ sách, lò sưởi ấm áp tỏa hương trên đài, ngủi mùi mực nước, cảm thụ được mùi thư hương trong không gian này, nhìn lại thân ảnh mặc nho bào phong độ nhẹ nhàng ngồi trước bàn, tự ti trong lòng nàng càng đậm.
Đi đến trước bàn, nhìn nghiên mực cùng cục mực đại biểu cho văn nhân tài nữ, chân tay nàng lập tức luống cuống, trong lòng càng hoảng.
Nàng chưa hề chạm qua những vật này, căn bản cũng không biết nên làm như thế nào.
Lạc Thanh Chu đưa tay cầm lên cục mực, để nghiên mực đến trước mặt mình, một bên nhẹ nhàng cọ xát ở bên trong, một bên cúi đầu nói:
- Nhìn, chậm như vậy mà mài, rất nhanh có thể mài ra rất nhiều chất lỏng, đừng có ngừng, cần để chất lỏng đều đều, không thể quá nồng, cũng không thể quá nhạt, nước thì thêm vào ngay thời điểm thích hợp...
Một cỗ mùi mực nhàn nhạt lập tức xông vào mũi.
Hạ Thiền cúi đầu, tự ti ‘a’ một tiếng, do dự một chút, đem kiếm trong tay đặt ở trên bệ cửa sổ bên cạnh.
Lạc Thanh Chu buông cục mực xuống, đẩy nghiên mực đến trước mặt nàng, nói:
- Ngồi xuống mà mài, trước từ từ mà làm, không vội, chờ một lúc sẽ thuần thục.
Hạ Thiền không hề ngồi xuống, đứng ở bên cạnh, đưa tay cẩn thận từng li từng tí cầm lên cục mực, bắt đầu chậm rãi mài ở trong nghiên mực.
Mới đầu rất lạnh nhạt, rất khẩn trương, bất quá chậm rãi liền thuần thục.
- Đúng, cứ như vậy, tiếp tục.
Lạc Thanh Chu khen ngợi một câu, nâng bút chấm mực, bắt đầu tiếp tục viết « Tư Mã binh pháp » chưa hoàn thành.
Đầu bút lông ôn nhuận, đặt bút phiêu dật, như nước chảy mây trôi.
Không bao lâu đã lưu loát viết một xong một đại thiên (chương lớn).
Hạ Thiền một bên yên lặng mài mực, một bên nhìn lén, ánh mắt si ngốc, băng lãnh bên trên gương mặt xinh đẹp chẳng biết lúc nào sớm đã trở nên vô cùng nhu hòa, tựa hồ ngay cả chính nàng cũng không có phát giác.
Trong phòng, hơi ấm bốn phía, khói thuốc lượn lờ, phá lệ ấm áp.
Đồng hồ nước dưới mái hiên tí tách chảy xuống giọt nước.
Thời gian lặng yên không tiếng động trôi qua.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt đã là chạng vạng tối.
Cục mực trong tay Hạ Thiền đã không còn, bên trên bàn tay nhỏ trắng noãn đã dính đầy mực nước đen nhánh.
Lạc Thanh Chu viết xong « Tư Mã binh pháp », lại viết hai chương « Ba nước cố sự », lúc này mới dừng bút.
Hắn để bút xuống, vuốt vuốt cổ tay, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Mệt không? Mài lâu như vậy.