Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 640: Chiến đấu cùng Thiền Thiền




Chuôi kiếm không biết do vật liệu ra sao chế tác thành, rõ ràng nhìn giống như kim loại, cầm vào lại cảm giác mềm mại.

Vỏ kiếm hoa mỹ cao quý, điêu khắc phượng hoàng giương cánh bay cao cùng mấy ký hiệu kỳ quái.

Lạc Thanh Chu đưa tay sờ lên, rất mềm mại, giống như bằng da gì chế tác mà thành, nắm ở trong tay rất dễ chịu.

- Bang!

Lạc Thanh Chu đột nhiên rút ra.

Kim quang lấp lóe!

Một đoạn lưỡi kiếm màu vàng sậm rộng lớn lộ ra, ở giữa nhất khắc một rãnh máu nhàn nhạt, bên trong rãnh máu méo mó khúc khúc, giống như nòng nọc khắc rõ lít nha lít nhít hoa văn.

Hai bên lưỡi kiếm, đều rất sắc bén, mỏng như cánh ve.

- Tranh ——

Lạc Thanh Chu rút ra toàn bộ lưỡi kiếm, phát hiện chuôi kiếm này chí ít lớn hơn chuôi kiếm của Hạ Thiền ròng rã một thước, chiều rộng hai ngón tay.

Đồng thời, chuôi kiếm dài đủ hai tay nắm.

Kiếm của Hạ Thiền giống như đi theo con đường nhẹ nhàng.

Mà chuôi kim hoàng kiếm này giống như đi con đường nặng nề sát phạt.

Mặc dù trọng lượng chỉnh thể cũng không có nặng quá nhiều, nhưng lưỡi kiếm rộng lượng và chiều dài không giống bình thường, lại là ánh sáng màu vàng tối, nhìn qua có một cỗ khí tức hung hãn đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu không khỏi nhớ tới kia ngón tay mảnh khảnh và cùng tư thái mềm mại của Trưởng công chúa, không biết nàng cố ý muốn rèn đúc ra một thanh kiếm dạng này hay là Tiên đế chưa thương lượng với nàng đã rèn ra, lại hoặc là, chuôi kiếm này chính là trước kia truyền lại.

Bất quá nghe nói Trưởng công chúa có một cây Huyết Nguyệt thương, phi thường nặng nề, có khả năng là Trưởng công chúa đi con đường dũng mãnh.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, buông vỏ kiếm, cầm kiếm, ra khỏi phòng, xuống bậc thang, đi tới trong đình viện.

Hắn nắm chặt kiếm trong tay, đứng vững trong đình viện, trong đầu cẩn thận nhớ lại kiếm chiêu Hạ Thiền mỗi lần luyện kiếm.

Thu nhi đứng dưới mái hiên, tò mò nói:

- Công tử, người cũng biết múa kiếm?

Lạc Thanh Chu giơ lên bảo kiếm trong tay, bày một cái tư thế, nói:

- Ngươi đoán?

Thu nhi cười nói:

- Nô tỳ nghe nói rất nhiều văn nhân đi ra ngoài đều là eo treo bảo kiếm, còn nghe nói tiền triều, những người khác không mang kiếm đi ra ngoài, chỉ có tú tài công tử mới có thể treo bội kiếm đi ra ngoài. Chắc hẳn người đọc sách cũng có rất nhiều ngươi biết múa kiếm.

Lạc Thanh Chu rất muốn nói một câu, bọn hắn ra vẻ là hay.

- Bạch!

Hắn thuận tay đâm ra một kiếm.

Lập tức, kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.

Ngay từ đầu tốc độ rất chậm, có chút lạnh nhạt, thời gian dần trôi qua, bắt đầu nhanh hơn.

Thiếu nữ người mặc váy áo xanh nhạt trong đầu giống như đang truyền thụ kiếm pháp cho hắn, rõ ràng ở trong đầu hắn, trong con mắt, váy bay khua kiếm.

Hắn làm theo động tác của nàng, càng ngày càng thuần thục.

Dưới mái hiên, Thu nhi mới đầu còn ý cười đầy mặt nhìn, coi là cô gia chẳng qua cảm thấy chơi vui, muốn tùy tiện vung kiếm mấy lần, không nghĩ tới động tác càng ngày càng dễ nhìn, mà lại càng lúc càng nhanh.

Đồng thời, nàng cho dù đứng dưới mái hiên, cũng đột nhiên cảm thấy một cỗ khí thế bén nhọn đập vào mặt.

Cánh hoa trên đất bắt đầu xoáy theo đạo thân ảnh kia.

Thân ảnh người mặc nho bào rộng lớn, động tác càng lúc càng nhanh, tay áo hô hô, quần áo phần phật, kiếm quang trong tay lập loè, mắt sáng như sao.

Thu nhi mở to hai mắt, nhìn không nhúc nhích.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Lạc Thanh Chu lại múa mấy chiêu mới ngừng lại, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bên trên áo bào dính đầy cánh hoa màu hồng.

Hắn giơ lên kiếm trong tay, đang lúc cẩn thận quan sát đến lưỡi kiếm, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một tiếng dị hưởng cực kỳ nhỏ.

Hắn cơ hồ không có chút gì do dự, ‘Bá’ một tiếng xoay người, đâm tới một kiếm.

- Tranh ——

Một tiếng vù vù.

Là một cục đá, đụng vào trên mũi kiếm hắn đâm ra.

Hoặc là nói, hắn vậy mà quay người đâm trúng một viên đã bay về phía hắn.

Hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sân.

Hạ Thiền một bộ xanh nhạt váy áo đứng ở nơi đó, nắm kiếm trong tay, hai con ngươi đang lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu ngơ ngác nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi mình múa rìu qua mắt thợ học lấy động tác của nàng, khẳng định bị nha đầu này thấy được, gương mặt có chút phát nhiệt, nói:

- Hạ Thiền cô nương, đến đây lúc nào?

Hạ Thiền ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đứng ở nơi đó, cũng không đáp lại.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất nhặt lên cục đá, nói:

- Là ngươi ném sao?

Nói xong, đột nhiên ném trở về chỗ của nàng, nói:

- Trả lại cho ngươi.

- Coong!

Hàn mang lóe lên, cục đá đang lúc bay nhanh lập tức bị chém thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.

Lạc Thanh Chu thậm chí không nhìn thấy nàng rút kiếm và thu kiếm, chỉ nghe được âm thanh.

Hiển nhiên, nàng rút kiếm cùng thu kiếm quá nhanh, hai âm thanh lại giống như cùng một chỗ phát ra tới.