Tần đại tiểu thư cũng ngồi ở bên cạnh.
Bách Linh cùng Hạ Thiền đứng ở sau lưng nàng, Bách Linh cầm trong tay hoa, Hạ Thiền cầm trong tay kiếm, một trái một phải, một hồng một xanh, đều xinh xắn động lòng người.
Sau khi Lạc Thanh Chu vào cửa, khom mình hành lễ:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, đại tiểu thư.
Tần Văn Chính ôn hòa nói:
- Thanh Chu, đến, ngồi bên cạnh Khiêm Gia.
Lạc Thanh Chu đi qua, nhìn thân ảnh tuyết trắng thanh lãnh kia một chút, đem ghế xê dịch ra phía ngoài một chút, mới cúi đầu ngồi xuống.
Tần Văn Chính bưng chén rượu lên, rót đầy một chén, đặt ở trước mặt hắn, cười nói:
- Thanh Chu, rượu này là rượu trái cây, không say lòng người, bồi nhạc phụ uống vài chén.
Bờ môi Tống Như Nguyệt hơi động, không nói gì.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, đặt ở trước mặt mình, nói:
- Vâng, nhạc phụ đại nhân.
Tần Văn Chính nhìn về phía khuê nữ của mình, nói:
- Khiêm Gia, ngươi uống không?
Tần đại tiểu thư khẽ lắc đầu.
Tần Văn Chính lại rót một chén cho mình, bưng lên nói:
- Thanh Chu, đến, hai người chúng ta uống trước một chén, chúc ngươi sang năm thi Hương cao trung.
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Bách Linh đứng ở phía sau nhìn hắn, nghe được hai chữ ‘Thi Hương’, lập tức nhếch miệng, hung hăng xé rách cánh hoa vô tội trong tay.
Uống rượu xong.
Một nhà bốn miệng, trầm mặc ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lạc Thanh Chu đứng dậy, đang muốn cùng Tần đại tiểu thư rời đi, Tống Như Nguyệt đứng lên, từ trong ngực lấy ra một phong thư, lạnh mặt nói:
- Vi Mặc từ kinh đô gửi trở về, chuyên môn viết cho ngươi.
Sau đó lại tăng thêm một câu:
- Cũng chỉ viết cho một mình ngươi.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, tiếp trong tay, ngưng mắt xem xét, phong thư đã có dấu vết bị mở ra.
- Ta cũng không có nhìn lén, là Mai nhi không cẩn thận mở ra.
Tống Như Nguyệt hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
Mai nhi đứng hầu ở sau lưng nàng cúi đầu, gương mặt đỏ lên, không dám lên tiếng.
Lạc Thanh Chu không dám nhiều lời, cầm thư, cùng Tần đại tiểu thư một chỗ lui xuống.
Màn đêm buông xuống.
Trên đường phố phía ngoài liên tiếp vang lên tiếng pháo nổ cùng âm thanh tiểu hài vui đùa ầm ĩ.
Hai bên bờ sông, từng đợt từng đợt pháo hoa bay lên không, ở trong trời đêm phát ra sắc thái hoa mỹ, chiếu sáng cả Mạc Thành.
Đêm giao thừa náo nhiệt, ở bên ngoài nở rộ ánh sáng đủ màu.
Mà bên trong Tần phủ lãnh lãnh thanh thanh như cũ.
Tần nhị tiểu thư rời đi.
Tần đại công tử không có.
Tần nhị công tử lại đang bế quan tu luyện.
Nha hoàn người hầu, sai đi hơn phân nửa.
Đêm đoàn viên cũng không đoàn viên.
Chỉ có một người ở rể, một Tần đại tiểu thư không phải câm điếc lại hơn cả câm điếc cùng nhau đi một vòng cả phủ.
Giờ phút này, đôi phu thê không giống như là phu thê này đang một trước một sau đi bên trên hành lang.
Ai cũng không nói gì.
Lúc đến Mai Hương uyển, Lạc Thanh Chu mới dừng lại bước chân, mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, vậy ta đi vào trước.
Bách Linh lập tức quay đầu nói:
- Cô gia, ngươi nhất định phải tự mình về trước mà không phải đưa tiểu thư nhà ta về tiểu viện trước à?
Hạ Thiền cũng quay đầu lại, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
- Tốt thôi.
Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì, tiếp tục đi phía trước.
Nói thật, đi cùng Tần đại tiểu thư một chỗ rất xấu hổ, hoàn toàn không có lời để nói.
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Hừ!
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm miệng của nàng.
Bách Linh biến sắc, mân mê miệng nhỏ lập tức nhấp môi, vội vàng dùng tay che lấy, chạy tới phía trước Hạ Thiền, tố cáo:
- Thiền Thiền, cô gia lại muốn khi dễ miệng nhỏ người ta, ngươi nhanh trừng phạt hắn!
Hạ Thiền lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Lạc Thanh Chu nhìn không chớp mắt về phía nơi khác.
Rất nhanh, đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.
Tần đại tiểu thư vẫn không có nói chuyện, trực tiếp tiến vào đình viện.
Hạ Thiền cũng đi vào theo.
Bách Linh dừng lại nơi cửa, quay đầu nói:
- Cô gia, ngươi có đi vào không?
Lạc Thanh Chu ở bên ngoài dừng bước lại, lắc đầu, giương lên lá thư trong tay nói:
- Ta còn muốn trở về xem thư.
Nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bách Linh vội vàng nói:
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu quay đầu lại hỏi:
- Làm gì?
Bách Linh vụng trộm nhìn thoáng qua thứ trong tay hắn, trên mặt lập tức lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, cười tươi như hoa:
- Cô gia, tiến vào nhìn Thiền Thiền luyện kiếm. Thiền Thiền gần đây học xong kiếm chiêu mới, rất dễ nhìn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Lần sau đi, ta về trước đọc thư.
Bách Linh vội vàng lại nói:
- Cô gia, cái kia... Ngươi đêm nay có thể thử hỏi tiểu thư nhà ta một chút, hỏi nàng muốn cùng phòng hay không.
Lạc Thanh Chu xoay người lại, hỏi lại:
- Ngươi xác định?