Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 596: Vi Mặc không làm chủ được




Tần Xuyên nghe nàng, lập tức một mặt kinh hãi nói:

- Mẫu thân, người có ý tứ gì?

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

Tần Xuyên nắm chặt nắm đấm nói:

- Ta... Ta muốn...

- Ngươi nghĩ cái rắm ăn.

Tống Như Nguyệt nhếch miệng, lập tức sửa lời:

- Ta chỉ cố ý đùa ngươi một chút, chỉ đùa với ngươi mà thôi, ngươi cảm thấy Bách Linh nha đầu người ta kia sẽ coi trọng ngươi? Ngươi nằm mơ đi thôi.

Tần Văn Chính một mặt kinh ngạc:

- Xuyên, ngươi rốt cục khai khiếu? Bắt đầu động tâm tư với nữ nhân?

Khóe miệng Tần Xuyên lập tức giật một cái, mặt đỏ lên, vội vàng giải thích:

- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi hiểu lầm. Ta thấy Bách Linh nha đầu kia lợi hại như vậy, ngay cả Võ Sư đều bị nàng đánh chết, ta đang nghĩ, ta vừa rồi thiếu người luyện tập, cho nên vừa hay muốn nàng tạm thời đi qua luyện tay một chút. Ta cả ngày đánh người gỗ đánh đến không thú vị, ta muốn hung hăng đánh người.

Tống Như Nguyệt: - ...

Tần Văn Chính: - ...

Phu thê hai người cùng một chỗ vỗ trán cúi đầu, sầu mi khổ kiểm.

Tần Vi Mặc ở một bên che miệng cười trộm.

Nàng tựa hồ chợt nhớ tới cái gì, quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Hắn một đường trầm mặc, không nói một lời.

Là sau khi báo được thù, trong lòng đột nhiên trống trải, không nói nên lời sao?

Hay vẫn đang nhớ lại từng li từng tí chuyện ở Thành Quốc phủ?

- Tỷ phu...

- Ta không sao.

Lạc Thanh Chu đã tỉnh hồn, quay người xốc rèm lên, thò đầu ra, nhìn thoáng qua về phía thân ảnh cô độc đi theo phía sau nhất, hắn buông rèm, nói:

- Nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, nhị ca, nhị tiểu thư, các ngươi trò chuyện, ta đi ra trò chuyện với Hạ Thiền.

Nói xong, hắn vén rèm cửa lên, xuống xe ngựa, đi ra đằng sau.

Hạ Thiền nhìn hắn, ngơ ngác một chút, dừng bước.

Trong xe, an tĩnh một hồi.

Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:

- Vi Mặc, ngươi thành thật nói cho mẫu thân biết, chuyện hôm nay, có phải tiểu tử kia giúp ngươi mưu đồ hay không? Ngươi mặc dù thông minh đa trí, nhưng loại giết người chặt đầu này, đem tứ đại gia tộc một lưới bắt hết, chuyện tàn nhẫn như thế, cũng không giống một nữ tử yếu đuối như ngươi có thể mưu đồ ra.

Tần Văn Chính cũng nhìn khuê nữ nhà mình, trong mắt lấp lóe tinh quang.

Tần Vi Mặc không có trả lời, chẳng qua nhịn cười nói:

- Mẫu thân, người đêm nay hình như rất sợ tỷ phu. Từ khi lên xe ngựa đến giờ, người cũng không dám nhìn hắn một chút, là sợ hắn nhớ đến chuyện trước kia người răn dạy hắn sao?

- Ta... Ta không có.

Cửa ra vào Tần phủ.

Nha hoàn người hầu cầm đèn lồng, sớm đã chờ ở trước cửa.

Một nhà Tần Văn Chính xuống xe ngựa.

Tống Như Nguyệt lườm người nào đó đằng sau một chút, lạnh mặt bước lên bậc thang, được Mai nhi và đám nha hoàn chen chúc, dẫn đầu tiến vào cửa chính.

Tần Văn Chính đi tới cửa.

Chu quản gia vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói:

- Lão gia, ban đêm trong phủ vô sự, những người kia không có tới.

Tần Văn Chính nhìn hai đạo thân ảnh phía sau xe ngựa một chút, cười lạnh nói:

- Không phải không có đến, là tới không được.

- Những người kia...

- Không cần phải để ý đến, đều rút lui hết mọi người đi, cảnh giới bình thường là được.

- Vâng, lão gia.

Hai người một bên thấp giọng nói chuyện, một bên tiến vào cửa chính.

Tần Xuyên và Tần nhị tiểu thư đứng trên bậc thang, nhìn hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ phía sau cùng, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, ngươi nói, Thanh Chu tiểu tử kia có phải hay không đã đem Hạ Thiền...

- Nhị ca, ngươi nên trở về đi luyện võ.

Tần nhị tiểu thư ôn nhu cười một tiếng, ngắt lời hắn.

Tần Xuyên nhìn nàng một cái, tựa hồ hiểu rõ cái gì, nhún vai một cái nói:

- Tốt thôi, vậy ta không nhiều chuyện. Bất quá Vi Mặc, lần sau còn có loại chuyện chém chém giết giết này, tốt nhất để nhị ca đi sớm một chút, chuyện xảy ra hôm nay để Nhị ca chưa có đã nghiện, tất cả đều là giúp các ngươi thu thập rác rưởi, hoàn toàn lãng phí tài hoa của nhị ca.

Tần Vi Mặc khẽ cười một tiếng, nói:

- Ừm, Vi Mặc nhớ kỹ.

Tần Xuyên đột nhiên lại thấp giọng nói:

- Hảo muội muội, nhị ca biết ngươi không làm chủ được, giúp ta nói một tiếng với muội phu tốt của ta. Về sau hắn làm quân sư bày mưu tính kế, ta làm tướng sĩ xông pha chiến đấu, bên trong Tần phủ có hai người nam chúng ta làm việc là được, nữ hài nhi các ngươi nghỉ ngơi là được.

Tần Vi Mặc quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, nhíu mày nói:

- Nhị ca, sao ta lại không làm chủ được?

Tần Xuyên nhếch miệng cười một tiếng, nhìn người nào đó cách đó không xa một chút, thấp giọng nói:

- Nhị ca không phải người ngu, cái này còn không nhìn ra? Người ta ra một ánh mắt, ngươi cũng đê mi thuận nhãn ngoan ngoãn theo, nơi nào còn dám già mồm? Nghe nói lần trước tên kia đi thanh lâu, ngươi không chỉ có không hỏi trách, còn giúp hắn giấu diếm giải thích, đúng hay không?