Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 569: Phải chiếu cố tốt chính mình




Tần Vi Mặc thấy hắn nói nghiêm trọng, vội vàng khéo léo gật đầu nói:

- Ừm, Vi Mặc nhớ kỹ.

Sau đó ánh mắt lại lom lom nhìn hắn.

- Tỷ phu, ngươi đêm nay có thể lưu lại nơi này bồi tiếp Vi Mặc không? Dược hiệu có khả năng phát ra tác dụng trong đêm, lúc kia, nếu như tỷ phu không ở đây, Vi Mặc lại cảm thấy khó chịu, nên làm cái gì bây giờ?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn thoáng qua quyển sách trên bàn « Khoa cử công lược », có chút áy náy nói:

- Nhị tiểu thư, đêm nay ta còn có việc. Bất quá ta ở lại đây muộn một chút lại đi, thuốc này có hiệu quả rất nhanh, đoán chừng một canh giờ sau sẽ sinh ra hiệu quả.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, nói khẽ:

- Tỷ phu, ngày nay tỷ tỷ có đi tìm Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía gương mặt tái nhợt của nàng, nói:

- Nàng nói cái gì rồi?

Tần Vi Mặc cắn môi phấn, không nói gì.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, chủ động nói:

- Chuyện tối ngày hôm qua, nàng hẳn nói với nhị tiểu thư rồi? Ta đích xác từ chối.

Tần Vi Mặc ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc biết ngươi từ chối. Vi Mặc biết, tỷ phu muốn dựa vào bản sự bản thân quyết định chuyện của mình, mà không phải luôn bị người khác nắm đi.

- Tỷ phu... Thật ra Vi Mặc cũng không có nghĩ qua muốn để cho ngươi và tỷ tỷ đoạn mất hôn nhân, tỷ tỷ trước kia tới tìm Vi Mặc mấy lần, Vi Mặc đều từ chối...

Lạc Thanh Chu im lặng.

Tần Vi Mặc có chút nhíu lại lông mày tinh tế, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, thân thể Vi Mặc quá yếu, không có cách nào... Không có cách nào hầu hạ tỷ phu... Cho nên, Vi Mặc chỉ muốn giống như bây giờ, ở bên cạnh an tĩnh nhìn, thường xuyên có thể nhìn thấy tỷ phu, thường xuyên có thể nghe tỷ phu kể một chút cố sự, đọc một chút thi từ, thế này đã đủ... Vi Mặc đã rất thỏa mãn...

Ánh mắt Lạc Thanh Chu ôn nhu mà nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư, không cần quá bi quan, thân thể của ngươi nhất định sẽ tốt, yên tâm đi.

Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng:

- Ừm.

Trong thư phòng, an tĩnh lại.

Thu nhi ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa một cái:

- Cô gia, có thể giúp nô tỳ cho tiểu thư uống chút thuốc không?

Lạc Thanh Chu đi qua mở cửa, tiếp nhận chén thuốc, đi đến trước giường sập, đưa tới trước mặt thiếu nữ, nói:

- Uống.

Tần Vi Mặc khéo léo cúi đầu xuống, để miệng tới gần bát thuốc, cũng không có đưa tay tiếp, trong mắt lộ ra ý cười hoạt bát, bờ môi khẽ mím môi nói:

- Tỷ phu, ngươi đút, Vi Mặc sẽ uống.

Thu nhi ở ngoài cửa thấp giọng nói:

- Cô gia, nhờ vào người.

Nói xong, khép cửa phòng lại.

Lạc Thanh Chu cầm lấy thìa, từng muỗng từng muỗng múc nước thuốc trong chén đút vào miệng thiếu nữ.

Tần Vi Mặc uống vào mấy ngụm, có chút cau mày nói:

- Tỷ phu, đắng...

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy ra một chuỗi mứt quả từ trong ngực, đưa tới bên mồm của nàng, nói:

- Uống một ngụm, ăn một miếng.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ngạc nhiên nhìn mứt quả trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt lại ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, đây là chuyên môn mua cho Vi Mặc sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ừm, mua mấy xâu, Tiểu Điệp, Bách Linh, Hạ Thiền, các nàng đều có.

Tần Vi Mặc: - ...

- Tỷ phu, ta không uống...

- Không uống, ta liền đi.

- Ô....

- Uống hay không?

- Uống...

Cuối cùng, Tần nhị tiểu thư đều uống hết tất cả nước thuốc trong chén.

Lạc Thanh Chu lại đợi một canh giờ, thấy nàng không tiếp tục ho khan, thân thể không đáng ngại, cáo từ rời đi.

Đêm mai Thành Quốc phủ sẽ tổ chức yến hội.

Tần Vi Mặc biết được hắn còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, cho nên cũng không có giữ lại, chỉ ôn nhu dặn dò:

- Tỷ phu, phải chiếu cố tốt chính mình, Tần phủ không thể không có tỷ phu, Vi Mặc....

Nàng không hề tiếp tục nói.

Lạc Thanh Chu trầm mặc rời đi.

Nàng đẩy cửa sổ, đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt ôn nhu nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất ở trong đêm tối ngoài cửa.

- Thu nhi, Châu nhi... Thu thập đồ đạc đi.

- Tiểu thư, ngài thật quyết định sao?

Thiếu nữ đứng phía trước cửa sổ, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Ừm, quyết định.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện.

Bàn giao Tiểu Điệp một tiếng liền về đến phòng, thần hồn xuất khiếu.

Thần hồn xuyên qua nóc nhà, bay lên giữa không trung, cẩn thận tìm tòi toàn bộ phủ đệ một lần, thấy không có bất cứ dị thường nào, không kịp chờ đợi bay tới Uyên Ương lâu.

Hi vọng phi kiếm của hắn sẽ không để cho hắn thất vọng.

- Vù ——

Đêm nay gió có chút lớn.

Khi Lạc Thanh Chu một đường đi nhanh đi vào Uyên Ương lâu, đạo thân ảnh xanh nhạt cùng thân ảnh màu đỏ sớm đã chờ bên trên mái cong.