Mà lại Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nhớ kỹ tư thái cùng khí thế hắn ra quyền, ban đầu ở bên hồ truyền thụ cho hắn Bôn Lôi Quyền, hắn vẫn tinh tường.
Thực lực Tần Xuyên tựa hồ càng mạnh một chút, bất quá đối diện là hai người, thực lực không yếu hơn hắn bao nhiêu, mà hai người kia phối hợp quyền cước phi thường ăn ý trôi chảy.
Ba người tựa hồ đã chiến đấu thật lâu, đều thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.
Đoán chừng nội lực và thể lực của Tần Xuyên đều sắp hao hết, chuẩn bị rút đi, nhưng hai người đối diện cũng phi thường gấp, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Lạc Thanh Chu trốn ở phía trên, nín thở ngưng thần, thu liễm khí tức, an tĩnh quan sát ba người phấn khích đánh nhau.
Lại qua hơn mười phút.
Tần Xuyên tung một quyền đánh vào lồng ngực tên nam tử hơi lùn trong đó, đánh đối phương đâm vào trên đại thụ phía sau.
Nhưng hắn cũng bị một tên nam tử cao gầy còn lại tung một cước đá trúng vai, vụt vụt vụt lui về phía sau mấy bước.
Ai ngờ người nam tử cao kia cao minh, một cước đắc thủ, đột nhiên nhảy lên một cái, “Bá bá bá” lại liên tiếp đá mạnh đạp mạnh.
Tần Xuyên đưa hai tay đón đỡ trước người, lúc bị một cước cuối cùng đá trúng, lảo đảo một cái, ngã rầm trên mặt đất.
Lúc này, tên nam tử lùn kia đã vọt lên, phối hợp với nam tử cao một người ra quyền, một người ra chân, tàn nhẫn đánh tới hướng mặt và đá tới phía bụng chỗ thận của hắn.
Trong không khí bạo phát ra âm bạo chói tai.
- Phốc!
Ai ngờ đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu nam tử cao và nam tử lùn đột nhiên bị rải xuống một túi lớn vôi phấn, bột trắng mịt mờ che khuất bầu trời, trong nháy mắt che đậy tầm mắt của bọn hắn, bao phủ lại xung quanh bọn hắn.
Mặc dù rất nhiều đều bị kình phong quanh thân bọn hắn thổi đi, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, thậm chí có chút vôi phấn thuận theo kình phong xoay tròn càng nhanh hơn rơi vào trên người của bọn hắn.
Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị dính một đống lớn, trong nháy mắt biến thành hai người tuyết.
Tần Xuyên thừa cơ xoay người đứng lên, một bên lui lại, một bên ra quyền đánh về phía những vôi phấn đang đập vào mặt.
- Có mai phục! Đi!
Hai nam tử một cao một thấp cơ hồ không có chút gì do dự, quay người ngay lập tức thối lui, trong nháy mắt đã biến mất ở trong rừng cây trước mặt.
Tần Xuyên một quyền đánh tan vôi phấn trước người, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh quen thuộc như khỉ vượn đang nhảy vọt trên đại thụ ở đỉnh đầu, rất nhanh đi xa, không thấy bóng dáng.
Hắn đứng tại chỗ, nhíu mày, mặt mũi tràn đầy biểu lộ kinh nghi bất định.
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu cùng một lão bà thấp nhỏ nhanh chóng chạy tới từ trong rừng cây bên cạnh.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy đầu hắn đầy bột màu trắng, đang thở hổn hển, một mặt mê hoặc mà nhìn xa xa đại thụ trên đỉnh đầu, vội vàng hỏi:
- Nhị biểu ca, địch nhân đâu?
Tần Xuyên thu tầm mắt lại, vỗ vỗ vôi phấn trên người, nói:
- Chạy rồi. À Mỹ Kiêu, tiểu tử hôm qua ta giúp ngươi đánh kia, đến cùng có phải thật khi dễ ngươi hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy sững sờ, nói:
- Thế nào?
Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy nghi hoặc nói:
- Tiểu tử kia vừa rồi giúp ta, nếu không phải hắn vung vôi, chỉ sợ ta sẽ bị thương. Ta hôm qua kém chút phế hắn đi, hắn hôm nay lại đột nhiên giúp ta. Cho nên ta muốn hỏi một chút, người kia đến cùng là người xấu khi dễ ngươi, hay là bằng hữu của ngươi? Hiển nhiên, hắn xem ở trên mặt của ngươi mới giúp ta.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Trong mắt lão bà bên cạnh lấp lóe tinh quang, thần sắc cảnh giác nói:
- Quận chúa, ngươi kết giao bằng hữu? Nam? Là công tử nhà nào? Tu vi gì? Nhân phẩm như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu không để ý tới bà ta, vẻ mặt hốt hoảng một chút, ánh mắt nhìn về phía mặt đất bên cạnh.
Trên đống cỏ nơi đó, vôi phấn bay xuống tạo ra hơi trắng mịt mờ tràn đầy một chỗ.
Lão bà cũng nhìn thoáng qua, mặt mũi lập tức tràn đầy khinh bỉ nói:
- Xem ra nhân phẩm và thực lực đều chẳng ra sao cả, đường đường là võ giả, vậy mà dựa vào loại thủ đoạn hạ lưu này đánh nhau, quận chúa, ngươi...
- Ngươi ngậm miệng!
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nổi giận, quay đầu ánh mắt rét lạnh trừng mắt nhìn bà ta nói:
- Dài dòng nữa, trở về ta bảo mẫu thân cắt đầu lưỡi ngươi!
Lão bà lập tức che miệng, không còn lên tiếng.
…
- Oanh!
Trong rừng cây của một khe núi khác đột nhiên truyền đến một tiếng bạo hưởng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Lập tức an tĩnh lại.
Dưới đại thụ đứt gãy, một con yêu báo hình thể cường tráng nằm trên mặt đất, đầu vỡ tan, triệt để tắt thở.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, hơi thở hổn hển, khí tức chiến đấu trên người còn chưa hoàn toàn tan hết.