- Ầm!
Một quyền đem nàng đánh bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống tại địa phương cách đó hơn mười mét.
Đau đớn kịch liệt để nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Thế nhưng nàng mới nhảy dựng lên từ trên mặt đất, “Oanh!” một tiếng, lại một Bá Quyền to lớn hung mãnh đập vào trên bụng của nàng.
Lập tức...
- Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp năm quyền!
Nàng trong nháy mắt bị Bá Quyền nện xụi lơ trên mặt đất, trừng to mắt, há to mồm, khóe miệng chảy nước bọt, cũng đứng lên không nổi nữa.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu vừa hung ác tung một quyền đập vào cằm của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu giương đầu, mắt tối sầm lại, trợn trắng mắt, kém chút ngất đi.
- Đáng tiếc, ta cũng không thích ngươi.
Lạc Thanh Chu thấy nàng triệt để không có sức phản kháng, trực tiếp cưỡi ở trên người nàng, bắt đầu điều tra toàn thân của nàng.
Đều sờ soạng trong trong ngoài ngoài trên người mấy lần, cũng không có bất kỳ vật gì.
Chỉ có nhẫn trữ vật mang trên ngón tay kia.
- Giao ra kim tệ, ta có thể bỏ qua cho thân thể ngươi.
Lạc Thanh Chu cầm ngón tay dài nhọn của nàng, lạnh lùng thốt.
Ý thức Nam Cung Mỹ Kiêu, dần dần khôi phục lại, con mắt giật giật, sau một lúc lâu, mới có tập trung, nhìn chằm chằm hắn, bờ môi run rẩy, cắn răng nói:
- Bản tiểu thư... Tình nguyện chết! Có bản lĩnh ngươi liền... Ngươi liền...
- Xoẹt!
Lạc Thanh Chu bắt đầu xé từng chút từng chút đồ lót của nàng từ bên trong.
Lập tức, để tay vào trên váy nàng.
- Ta cho ngươi kim tệ...
Nam Cung Mỹ Kiêu run rẩy, đột nhiên yếu ớt nói.
Nàng cắn môi.
Hai giọt lệ trong xanh chảy xuôi xuống từ khóe mắt của nàng.
Trong chớp nhoáng này, nhìn nàng lại giống như là một con cừu nhỏ, một con dê đáng thương đang bị kẹp chặt ở dưới hông người nào đó sắp bị lấy lông.
Không cách nào phản kháng, không cách nào động đậy.
Chỉ có thể yên lặng tiếp nhận...
- Ba!
Một túi kim tệ, rơi từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, rơi vào trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu cầm lên ước lượng.
Có chừng hơn một ngàn.
- Chỉ có nhiều như vậy, ta thề...
Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo nước mắt, tội nghiệp nói.
Lạc Thanh Chu thu hồi kim tệ, nhìn nàng nói:
- Cái này cũng không đủ. Trước ngươi có nói, chỉ cần ta đường đường chính chính đánh thắng ngươi, ngươi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của ta, lời này còn giữ lời sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lại chảy xuống hai hàng nước mắt:
- Có thể không tính toán gì hết hay không, ô....
- Khó mà làm được.
Lạc Thanh Chu nhíu lông mày, ánh mắt cố ý nhìn chằm chằm bộ ngực cao vút của nàng mấy lần, nói:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, bồi ta đi chỗ sâu Hắc Mộc lâm một chuyến, giúp ta tìm tới U Minh hoa; thứ hai, theo giúp ta đi đến hang động trước mặt, ta cho ngươi ít đồ.
- Thứ nhất! Ta chọn chuyện thứ nhất.
Nam Cung Mỹ Kiêu không chút do dự, lập tức chọn điều kiện thứ nhất.
Lạc Thanh Chu lấy đi nhẫn trữ vật từ ngón tay nhỏ bé của nàng, nói:
- Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trả đồ lại cho ngươi. Còn có, ngươi phải phát lời thề độc, chờ một lúc sẽ không động thủ với ta, hôm nay nhất định phải toàn tâm toàn lực giúp ta. Chỉ là hôm nay, hôm nay qua đi, ngươi như cũ có thể động tay động chân với ta, báo thù rửa nhục.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức chảy nước mắt lắc đầu:
- Không, ta không được, ta cũng sẽ không tiếp tục báo thù rửa nhục...
Lập tức khóc phát ra thề độc:
- Thiên Đao Tuyết ta... Tần Chân Chân ta thề, ngay hôm nay nhất định toàn tâm toàn lực giúp ngươi, tuyệt không ra tay với ngươi...
- Còn có động cước, động roi, động khẩu.
Lạc Thanh Chu giúp nàng tăng thêm một câu.
Nam Cung Mỹ Kiêu đành phải khóc nói:
- Ta thật thề, hôm nay nhất định toàn tâm toàn lực giúp ngươi, tuyệt không động thủ động cước, động roi động miệng với ngươi, nếu như làm trái, trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành...
Lạc Thanh Chu lạnh lùng thốt:
- Nếu như vi phạm, ngươi đào hôn thất bại, qua hết năm liền thành thân cùng người kia, mỗi đêm bị người kia tra tấn, sống không bằng chết.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức biến sắc, nước mắt rưng rưng mà nhìn hắn, không dám mở miệng.
- Thề!
Lạc Thanh Chu đột nhiên gầm thét một tiếng, lập tức tung một quyền đánh tới một cây đại thụ bên cạnh.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Cây đại thụ kia “Răng rắc” một tiếng, đổ gãy tại chỗ.
Hai mắt Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm trong con ngươi hoảng hốt sợ hãi thật sâu của nàng, thâm trầm mà nói:
- Ngẩng đầu ba thước có thần minh! Đừng tưởng rằng thề chính là nói chuyện ngoài miệng! Nếu ngươi không tuân thủ, báo ứng ắt tới.
Nam Cung Mỹ Kiêu bị hắn hù khẽ run rẩy, cuống quít thề nói:
- Nếu như vi phạm, ta đào hôn thất bại, qua hết năm liền cùng... Liền thành thân cùng người kia, mỗi đêm bị hắn... Bị hắn tra tấn, hu hu... Sống không bằng chết... Hu hu hu...