Không bao lâu.
Nam tử trung niên Ngô Khuê thấp bé điêu luyện đi tới.
Lại một lát sau, thiếu nữ Sở Tiểu Tiểu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu và Nam Cung Mỹ Kiêu cùng đi lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay mặc một thân váy da áo da màu đen, trên chân đẹp thon dài gợi cảm mặc vớ dài màu đen, tóc dài vẫn như cũ buộc thành đuôi ngựa cao gọn gàng.
Lúc Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt nàng, gương mặt nàng không biểu tình, giống như chuyện giữa hai người hai ngày qua cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
Nhưng Lạc Thanh Chu biết, thù này oán này, nàng mãi mãi cũng sẽ không quên.
Người đến đông đủ.
Đao tỷ đứng dậy, mang theo mấy người đi xuống lầu, lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa lăn bánh, Sở Tiểu Tiểu lại bắt đầu ríu ra ríu rít nói chuyện, ngoại trừ Đao tỷ chăm chú trả lời vài câu ra, những người khác đều rất qua loa.
Nam Cung Mỹ Kiêu không nhìn nàng, lại cầm gương soi mặt nhỏ, nhấc đôi chân dài gợi cảm, bắt đầu không coi ai ra gì soi gương.
Khi Sở Tiểu Tiểu hỏi nàng hôm nay tên gọi là gì, mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Thiên Đao Rửa Nhục! Về sau gọi ta cái tên này, thẳng đến khi người nào đó chết.
Khi nói đến chữ “Chết”, ánh mắt của nàng nhìn về phía người nào đó đối diện.
Ánh mắt của những người khác trong xe đều nhìn về phía Lạc Thanh Chu, chỉ cần không phải đồ đần đều hiểu, người nào đó mà vị Thiên Đao tiểu thư này nói giống như chính là hắn.
Mấy người đều rất hiếu kì, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cũng không có người nhiều chuyện.
Sở Tiểu Tiểu ngược lại rất muốn nhiều chuyện, nhưng Lạc Thanh Chu và Nam Cung Mỹ Kiêu cũng không có để ý đến nàng.
- Nói cho mọi người một tin tức tốt! Ta sắp đột phá! Đoán chừng qua một tháng nữa, ta có thể đột phá đến Luyện Cốt cảnh.
Sở Tiểu Tiểu rất vui vẻ nói ra tin tức mà chỉ đối với nàng là tốt này ra cho mọi người nghe.
Trong xe trầm mặc một chút.
Đao tỷ chúc mừng từ đáy lòng:
- Tiểu Tiểu, chúc mừng.
Những người khác trầm mặc, không nói gì.
Sở Tiểu Tiểu nhìn Lạc Thanh Chu cùng thanh niên gọi Chu Bá Ước kia một chút, cười nói:
- Sở ca ca, Chu ca ca, các ngươi đều phải cố gắng nha! Cho dù Tiểu Tiểu đều sắp tấn thăng đến Luyện Cốt cảnh rồi, nơi này cũng chỉ có hai người các ngươi là Luyện Gân cảnh thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên cười nhạo một tiếng, một bên dùng tiểu đao sửa sang đầu ngón tay, một bên châm chọc nói:
- Một ít người trong đầu suốt ngày đều chỉ nghĩ đến những chiêu trò, mỗi lần chiến đấu đều chỉ dám đánh lén cùng chạy trốn, chỉ sợ cả một đời đều như vậy. Còn muốn tấn cấp? Nằm mơ đi!
Ánh mắt của mấy người lại đồng loạt nhìn về phía Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được nói:
- Đều nhìn ta làm gì? Các ngươi không cảm thấy người nào đó mà nàng nói là ta đó chứ?
Đám người thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Không bao lâu.
Xe ngựa ngừng lại tại bên ngoài Hắc Mộc lâm.
Đám người lần lượt xuống xe.
Đao tỷ tiếp tục tái diễn chuyện thuê nàng, lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu không có lên tiếng.
Hắn tạm thời còn không có tiền.
Mấy người tách ra tiến vào rừng cây, đi về các phương hướng mà mỗi người đã chọn tốt.
Lạc Thanh Chu tiến vào rừng cây, vừa rồi chuẩn bị nhảy lên đại thụ bắt đầu luyện gân tu luyện, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ gợi cảm hôm nay gọi Thiên Đao Rửa Nhục đang đi theo ở phía sau hắn.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, xoay người nhìn nàng, nói:
- Còn muốn tiếp tục không?
Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp tục đi tới chỗ hắn, lạnh lùng thốt:
- Trước đó bản tiểu thư dùng sai phương pháp, bản tiểu thư lúc đầu tu vi đã cao hơn ngươi, căn bản cũng không có tất yếu đánh lén. Hôm nay, bản tiểu thư dùng thực lực chân chính để ngươi biết cái gì gọi là một lực đánh bại mười trò, một roi phá vạn pháp! Là nam nhân, cũng không cần chạy! Là nam nhân liền cùng bản tiểu thư đường đường chính chính đánh một trận! Nếu ngươi thắng, bản tiểu thư có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bất kỳ yêu cầu gì? Thiên Đao tiểu thư xác định?
- Xác định!
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng, hai chân thon dài gợi cảm đột nhiên căng cứng tụ lực, lập tức đột nhiên bắn lên, “Vụt” một tiếng đánh tới hắn.
Như một con báo săn bỗng nhiên phát lực.
Lạc Thanh Chu xoay người chạy.
Hắn không có ngốc như vậy.
Tu vi chênh lệch một cấp, trong tay đối phương lại có pháp khí, hiện tại lại đang vô cùng tức giận cùng thực lực đỉnh phong, thế không thể đỡ.
Không để nàng hao hết thể lực thở hồng hộc, khẳng định không thể dừng lại động thủ với nàng.
- Phù phù!
Ai ngờ hắn vừa rồi quay đầu chạy mấy bước, đang muốn tụ lực bắn ra nhảy lên một cây đại thụ lợi dụng nàng tu luyện da thịt, mặt đất lại đột nhiên sụp đổ.