Nói xong, tiến vào vườn hoa.
Bách Linh ở phía sau vểnh lên miệng nhỏ thầm nói:
- Còn Hạ Thiền cô nương... Tưởng là người ta không biết? Thiền Thiền, Thiền Thiền, đã sớm kêu, còn gọi ngọt ngào hơn so với người ta đây.
Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, đi đến đình nghỉ mát.
Dưới cây hoa đào bên hồ nước, một thân ảnh mang váy áo xanh nhạt tinh tế, đang trầm mặc im lặng khua kiếm, kiếm chiêu lăng lệ, từng chiêu trí mạng.
Khuôn mặt nhỏ thanh lệ kia vẫn như cũ lạnh lùng như băng, giống như cũng không nhìn thấy hắn tiến đến.
Lạc Thanh Chu đi vào đình nghỉ mát, chắp tay nói với thân ảnh tuyết trắng trong sảnh:
- Đại tiểu thư.
Ánh mắt Tần Khiêm Gia nâng lên khỏi quyển sách, chậm rãi rơi vào trên người, trên mặt, trong con ngươi hắn, an tĩnh nhìn một hồi, âm thanh thanh lãnh mà nói:
- Gần đầy đọc sách thế nào?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, Tần đại tiểu thư vậy mà lần đầu tiên “quan tâm” hắn.
Hắn vội vàng cúi đầu đáp:
- Còn tốt, đa tạ đại tiểu thư quan tâm.
Tần Khiêm Gia lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới nói:
- Học cho giỏi, tranh thủ sang năm cao trung.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Thanh Chu nhất định không cô phụ đại tiểu thư kỳ vọng.
Tần Khiêm Gia không nói gì thêm, cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục nhiều lời, chắp tay cáo từ.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Động tác thân ảnh xanh nhạt dưới cây hoa đào càng nhanh, kiếm trong tay cũng càng thêm hung mãnh.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, mở miệng tán dương:
- Hạ Thiền cô nương thật lợi hại, múa kiếm thật dễ nhìn.
Tán thưởng xong, hắn bước nhanh rời đi.
Ra vườn hoa, Bách Linh đã không còn ở chỗ cửa ra vào, mà đứng ở góc tường cạnh lối đi phía trước, tựa ở trên tường, đang híp con ngươi, ngửi ngửi hoa tươi trong tay, chân nhỏ dưới váy phấn vẫn đang đá đá.
Lạc Thanh Chu đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, Bách Linh lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn hắn nói:
- Cô gia, không cho phép khi dễ nha, người ta…ưm ...
Lạc Thanh Chu đè nàng lên tường, hôn lên miệng nhỏ của nàng.
Bên trong lối đi tối thui an tĩnh lại.
Hồi lâu sau, Lạc Thanh Chu mới buông lỏng ra nàng, ôm eo thon của nàng, nói khẽ:
- Bách Linh, đừng nóng giận, về sau cô gia mỗi đêm đều đến khi dễ ngươi có được hay không?
- Không... Không muốn...
Gương mặt Bách Linh phấn hồng, xinh đẹp đáng yêu, như bông hoa phấn nộn trong tay, xấu hổ cúi thấp đầu, lông mi thật dài rung động.
Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn một cái lên gương mặt phấn nộn của nàng, chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu nói:
- Đợi thêm mấy ngày, chờ cô gia xử lý xong chuyện bên ngoài, liền hảo hảo bồi tội cho ngươi, hảo hảo khi dễ ngươi mấy đêm, có được hay không?
- Không... Không tốt...
Bách Linh run giọng nói xong, đột nhiên đẩy ra hắn, một bên thối lui vào vườn hoa, một bên gương mặt xinh đẹp đỏ hồng nói:
- Cô gia, về sau đừng lại khi dễ người ta, người ta không thích... Cô gia nếu muốn khi dễ, có thể đi tìm... Tìm...
Nàng đột nhiên dừng bước, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thân ảnh băng lãnh chẳng biết lúc nào xuất hiện tại chỗ cửa tròn phía sau nàng, không dám nói thêm nữa, quay người rời đi.
Chờ bóng lưng hắn biến mất ở góc rẽ phía trước, Bách Linh đứng lại tại chỗ một hồi, bình phục một chút tâm tình sôi động, giơ tay lên lau khô đôi môi ướt át l, xoay người, nhìn thân ảnh băng lãnh ngay cửa vườn hoa, nói:
- Thiền Thiền, ta cũng không nói gì, ta cũng không có bị cô gia hôn, ta thề...
Thân ảnh cầm kiếm đứng chỗ cửa trầm mặc một hồi, đột nhiên đi tới chỗ nàng, đứng ở trước mặt của nàng, con ngươi đen nhánh băng lãnh bình tĩnh nhìn nàng.
- Thiền Thiền... Ta thề, ta...
- Ngươi vậy. Thích hắn, đúng không?
- Ta... Ta không có...
Bách Linh cuống quít lắc đầu, giơ đóa hoa phấn nộn chỉ có vài cánh hoa trong tay nói:
- Thiền Thiền, ta đã thề, ta muốn vĩnh viễn đều làm một đóa băng thanh ngọc khiết, trắng trẻo mũm mĩm...
- Bách Linh...
- Ừm?
- Vừa rồi, tiểu thư quan tâm hắn....
Bách Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn nàng.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, trực tiếp đi hậu hoa viên, luyện một hồi quyền pháp Mai Hoa Phân Phi, thấy thời gian không sai biệt lắm, trở lại trong phòng, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng.
Sau đó khóa phòng, thần hồn xuất khiếu.
Vừa đeo lên mặt nạ muốn rời khỏi, đột nhiên phát hiện phía trước cửa sổ xuất hiện một tia hào quang màu tím giống như vật sống.
Nhìn kỹ lại là ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu rơi vào trên mặt kính Nhật Nguyệt bảo kính đột nhiên bị phân giải ra.
Một tia hào quang màu tím nhạt kia rất nhanh chui vào trong mặt kính.
- Hô ——
Thần hồn xuyên thấu nóc nhà, đón gió đêm, bay về phía ngoài thành.
Nhật Nguyệt bảo kính tựa hồ phát sinh dị biến.
Hắn hiện tại cho dù rời đi tiểu viện, rời đi Tần phủ, từ nơi sâu xa tựa hồ cũng có thể cảm thấy Nhật Nguyệt bảo kính kia đang an tĩnh nằm trên bàn sách phía trước cửa sổ.