Thơ này vừa ra, Nguyệt Vũ dần dần thu lại nụ cười trên mặt.
Trong đình viện, lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
- Mặt người chẳng biết đã đi đâu, vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân...
Nàng nhẹ giọng thì thào, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hoa đào nở rộ xinh đẹp trên đỉnh đầu, miệng lặp đi lặp lại niệm nhiều lần, cúi đầu xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn.
Trong lúc nhất thời, không có lên tiếng.
Tần nhị tiểu thư đứng ở một bên, ánh mắt cũng rất phức tạp, miệng nhẹ giọng thì thào đọc lấy, chân mày tinh tế có chút nhíu lại, trên gương mặt hơi tái nhợt thanh lệ, lộ ra một vòng thần sắc hoảng hốt.
Gió nhẹ lướt qua, hoa đào đầu cành khẽ đung đưa.
Vài cánh hoa màu hồng bay lả tả bay xuống, rơi vào ở giữa mái tóc của hai người, bên trên váy áo cùng bên trong tâm hồn, dâng lên từng cơn sóng gợn...
Ngoài cửa Tần phủ.
Một đội hộ vệ, một chiếc xe ngựa, một con bạch mã.
Tần nhị tiểu thư được Thu nhi nâng đỡ, tự mình đưa bọn hắn đến cửa ra vào, trước mặt Nguyệt Vũ, ôn nhu dặn dò Lạc Thanh Chu:
- Tỷ phu, ban đêm sớm trở về, Vi Mặc chờ ngươi cùng nhau ăn cơm.
Lạc Thanh Chu gật đầu.
- Được.
Trên mặt Nguyệt Vũ mang theo ý cười, đi xuống bậc thang, tự mình xốc lên xe rèm, nói khẽ:
- Lạc công tử, mời.
Lạc Thanh Chu lên xe ngựa.
Nguyệt Vũ cũng đi theo.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên đứng trên bậc thang nhẹ giọng mở miệng:
- Nguyệt Vũ cô nương, ngươi không phải cưỡi ngựa sao?
Nguyệt Vũ ở trên xe ngựa xoay đầu lại, cười nói:
- Cưỡi ngựa hơi mệt chút, mà ta muốn trò chuyện với Lạc công tử. Tần nhị tiểu thư, cho phép chứ?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười:
- Nguyệt Vũ cô nương nói đùa, xe ngựa cũng không phải của Tần phủ chúng ta.
Khóe miệng Nguyệt Vũ khẽ nhúc nhích, cười như không cười nhìn nàng nói:
- Thế nhưng, Lạc công tử là người của Tần phủ các ngươi.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Không sao đâu, tỷ phu có thể bồi Nguyệt Vũ cô nương trò chuyện, chắc hẳn hắn cũng sẽ rất vui vẻ.
Lạc Thanh Chu xốc lên màn cửa, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn nàng im lặng lắc đầu, biểu thị mình không vui.
Tần nhị tiểu thư mím môi một cái, không nói gì.
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên nhìn về phía dưới đại thụ đối diện, thân ảnh cô độc ôm kiếm kia.
Nguyệt Vũ vừa mới tiến vào âm xe ngựa, còn chưa ngồi xuống, rèm che sau lưng đột nhiên khẽ động, một đạo thân ảnh băng lãnh tiến đến, lập tức, ôm kiếm, ngồi bên cạnh ở Lạc Thanh Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyệt Vũ đối mặt ánh mắt nàng, giật mình, nhịn không được cười lên, ngồi xuống đối diện.
Hai người nhìn nhau.
Một người gương mặt xinh đẹp như sương, một người mắt mang ý cười.
Trong xe, trầm mặc im ắng.
Xe ngựa chậm rãi rời đi từ cửa chính Tần phủ, tiến vào đường đi phía ngoài.
Tần nhị tiểu thư đứng trước cửa, nhìn qua bóng lưng xe ngựa đi xa, thẳng đến khi xe ngựa biến mất không thấy gì nữa, vẫn như cũ đứng ở nơi đó.
Châu nhi ở một bên mân mê miệng, không nhịn được nói thầm:
- Nữ nhân kia thật không có ánh mắt! Biết rất rõ ràng cô gia là của chúng ta, lại còn muốn cô nam quả nữ cùng cô gia ngồi ở trong xe ngựa, không biết liêm sỉ.
Thu nhi có chút nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, sau lưng ba người đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
- Đích thật không biết liêm sỉ! Ta đã sớm phát hiện nàng tâm hoài quỷ thai đối với tiểu tử kia, rắp tâm không tốt! Vi Mặc, ngươi nên chú ý, cũng đừng đến lúc đó bị người ta bị người bắt cóc.
Tống Như Nguyệt mặc một thân váy áo trắng thuần đi ra ngoài cửa, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng.
Tần Vi Mặc quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói:
- Mẫu thân, có Hạ Thiền nhìn, mà Vi Mặc tin tưởng tỷ phu.
Tống Như Nguyệt liếc mắt:
- Ngươi cái gì đều tin tưởng hắn, đừng đến lúc đó bị hắn bán mất, còn vui vẻ giúp hắn điếm tiền.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, nói khẽ:
- Coi như tỷ phu bán mất Vi Mặc, Vi Mặc cũng sẽ vụng trộm chạy đi, lại đi tìm tỷ phu.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng trầm mặc một hồi, ý vị thâm trường nói:
- Vi Mặc, tiểu tử kia cho dù tốt, cũng chỉ là một phàm nhân. Dục vọng nam tử phàm nhân rất đơn giản, là tiền tài quyền lợi và mỹ nhân. Tần phủ chúng ta không có cách nào so sánh cùng Trưởng công chúa, ta tin tưởng bất kỳ một nam tử nào nếu như bị Trưởng công chúa chủ động mời chào, hắn đều sẽ động tâm, tiểu tử kia cũng sẽ không ngoại lệ. Trưởng công chúa có thể cho hắn thứ Tần phủ chúng ta vĩnh viễn cũng cho không được, Vi Mặc, ngươi hiểu rõ mẫu thân đang nói cái gì sao?
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói khẽ:
- Mẫu thân, thật ra Trưởng công chúa đã mời chào qua tỷ phu, chỉ bất quá bị tỷ phu từ chối. Mẫu thân nói tiền tài, quyền lợi, mỹ nhân, Vi Mặc không biết tỷ phu phải chăng đều thích, nhưng Vi Mặc biết, tỷ phu tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng ta.