Cung điện bên cạnh phủ thành chủ.
Trong thư phòng trang trí xa hoa, rèm đỏ chập chờn, một thân ảnh mang váy dài hỏa hồng, từ trên giường đi xuống, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn qua bóng đêm phía ngoài ngây ngẩn một hồi.
Sau đó trở lại trước bàn, cầm lên thư quyển bên cạnh, chậm rãi đọc.
- Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông. Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng. Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không. Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa, Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ.
Những người chài cá và tiều phu đầu bạc trên bến sông. Đã quen nhìn trăng thu, gió xuân. Một vò rượu đục, vui mừng gặp nhau. Xưa nay bao nhiêu chuyện đã qua, Đều mang vào trong những cuộc chuyện, tiếng cười.... (*)
[* Lâm giang tiên – Dương Thuận]
Nàng nhìn tiểu từ mở đầu phía trên.
Lập tức, lại nhẹ giọng nỉ non:
- Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không... Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa, Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ... Sư tỷ, ngươi theo đuổi hoàn toàn là ở tầng thứ cao hơn, nhưng rất hư vô mờ mịt... Có niềm vui thú gì có thể nói? Mà thứ ta theo đuổi thì đặc sắc hơn ngươi nhiều...
- Nguyệt Vũ.
Nàng đột nhiên nhìn ra bên ngoài hô:
- Xế chiều ngày mai đi gọi Tần nhị tiểu thư cùng Lạc tiên sinh tới đây, bản cung muốn nghe chuyện xưa.
- Vâng, điện hạ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính của Nguyệt Vũ.
Nàng trầm ngâm một chút, đột nhiên lại nói:
- Được rồi, chỉ gọi Lạc tiên sinh tới thôi, Tần nhị tiểu thư cũng không cần. Bản cung có mấy lời muốn nói riêng với Lạc tiên sinh, Tần nhị tiểu thư ở đây, không quá phù hợp.
- Vâng, điện hạ.
Nguyệt Vũ trực tiếp đi ra ngoài, phái người sớm đi thông báo.
Trời tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Chu đã rời giường.
Tối hôm qua sau khi trở về, thần hồn cực kỳ suy yếu, mà mang theo từng trận đau đớn xé rách, bất quá ngủ một giấc về sau, đã khôi phục như lúc ban đầu.
Đồng thời, cảm giác tai thính mắt tinh, thần hồn càng thêm cường đại.
Mặc quần áo tử tế, đi buồng trong giúp Tần nhị tiểu thư xếp chăn mền kỹ lưỡng, hắn đi qua nhẹ mở cửa, ra khỏi phòng.
Thu nhi sớm đã rời giường.
Nghe được động tĩnh, lập tức tới ngồi xổm trên mặt đất, phục thị hắn mang giày.
Sau đó nhẹ giọng nói với hắn:
- Cô gia, tối hôm qua Nguyệt Vũ cô nương phái người truyền đến tin tức, nói buổi chiều hôm nay, nàng sẽ tới đón cô gia đi qua, để cô gia buổi chiều ở trong nhà chờ lấy.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhíu mày.
Hắn hôm nay còn chuẩn bị ra khỏi thành đi Hắc Mộc lâm tu luyện.
Hiện tại thời gian cấp bách, làm sao có thời giờ đi nói chuyện phiếm cùng vị Trưởng công chúa kia.
- Đúng rồi, nhị tiểu thư thì sao? Không nói tiếp nhị tiểu thư à?
Hắn đột nhiên lại hỏi.
Thu nhi dùng vải lụa giúp hắn lau lau tro bụi trên giày một chút, đứng lên nói:
- Không nói muốn đón tiểu thư đi qua, chỉ nói tiếp cô gia.
Lạc Thanh Chu giật mình, trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Tốt, ta đã biết. Nhị tiểu thư còn đang ngủ, tối hôm qua không có ho khan, ngủ rất ngon, để nàng ngủ tiếp đi.
- Được rồi, cô gia.
Thu nhi nhu thuận gật đầu.
Lạc Thanh Chu vừa đi ra khỏi cửa, nàng đột nhiên lại nhẹ giọng hô nói:
- Cô gia, cái kia...
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng:
- Thế nào?
Trên gương mặt Thu nhi đột nhiên nhiễm lên hai vết đỏ ửng, lắc đầu:
- Không, không sao đâu.
Châu nhi đột nhiên đi ra từ trong phòng bên cạnh, nói:
- Cô gia, Thu nhi muốn nói, thân thể tiểu thư nhà ta yếu đuối, cô gia mỗi đêm tới giúp tiểu thư ta nhà, nhất định phải khắc chế, không được khi dễ tiểu thư nhà ta. Nếu như cô gia thực sự không nhịn được, có thể gọi Thu nhi đi vào... A.
Không đợi nàng nói xong, Thu nhi cuống quít nhào tới, một tay bịt miệng nàng, lôi nàng vào phòng, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, từ cửa phòng thò đầu ra vừa thẹn lại giận nói:
- Cô gia, đừng nghe Châu nhi nói bậy, nô tỳ... Nô tỳ không phải có ý kia...
- A... Chính là... Cô gia, nàng chính là có ý kia... Nàng tối hôm qua còn ôm nô tỳ gọi cô gia, còn dùng hai chân kẹp lấy…ưm ... Ha ha ha...
- Ầm!
Cửa phòng bị đóng chặt.
Trong phòng lập tức truyền đến tiếng cười to khi Châu nhi bị cù lét và tiếng cầu xin tha thứ.
Lạc Thanh Chu đứng một hồi tại cửa ra vào, đi xuống bậc thang, bước nhanh rời đi.
Trở lại tiểu viện.
Tiểu Điệp đang mặc váy nhỏ xanh biếc ở trong viện quét sạch lá, tro bụi rơi vào sân, gặp hắn trở về, vội vàng đi bếp sau bưng bữa sáng cho hắn.
Lạc Thanh Chu ăn điểm tâm xong, mặt trời vừa mới dâng lên.
Hắn lập tức đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tiến vào nơi hẻo lánh nhất bên trong rừng trúc.
Lập tức, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn bay ra rừng trúc, bay đến trên lầu chót Vọng Nguyệt lâu, tắm rửa lấy mặt trời mới mọc, vận chuyển tâm pháp thần hồn trong cơ thể.