Đi mấy bước, Nam Cung Mỹ Kiêu dừng lại một chút.
Đại thụ, cây bụi, đều là nơi để nàng tránh né.
Rất nhanh, nàng đi tới chỗ cách sau lưng tên hỗn đản kia chỉ có năm, sáu mét, cong người xuống, hai chân thon dài gợi cảm căng cứng, đầu tiên là tụ lực, lập tức “Sưu” một tiếng, đột nhiên bắn ra, một bên phóng bắn nhanh đến phía sau hỗn đản kia, một bên giương lên roi da trong tay.
Phía trên roi da, móc câu “Bá” dựng thẳng lên, sắc bén như dao.
Trong mắt nàng tràn đầy hận ý rét lạnh.
- Hỗn đản! Nhận lấy cái chết... A ——
Ai ngờ nàng vừa lao ra hai bước, mặt đất dưới chân đột nhiên “Hoa” một tiếng sụp đổ.
- Phù phù!
Nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, rớt xuống...
Nàng phản ứng lại.
Trong nháy mắt rơi xuống, roi da trong tay nàng đột nhiên vung ra, “Sưu” một tiếng dài ra, quấn quanh ở trên một cây đại thụ phía ngoài.
Không đợi hai chân của nàng rơi vào đáy hố, cánh tay nàng đột nhiên dùng lực, thân thể nhẹ nhàng từ trong hố bay ra ngoài.
Ai ngờ vừa bay ra ngoài, “Phốc” một tiếng, một chùm bột mì đột nhiên rơi tại trên mặt, trên đầu, trên ngực... nàng
Lạc Thanh Chu vung xong một nắm, lại vung nắm thứ hai, lập tức xoay người chạy.
Nam Cung Mỹ Kiêu cứ nghĩ là vôi phấn giống như ngày hôm qua, hoảng sợ nhắm mắt vung roi đập, chờ phát hiện chỉ là bột mì phổ thông, lập tức vừa sợ vừa giận, “Sưu” một tiếng đuổi theo.
- Hỗn đản! Ngươi nếu có gan thì đừng chạy.
Thiếu nữ sau lưng nghiến răng nghiến lợi, roi da trong tay hô hô rung động, Lạc Thanh Chu không dám quay đầu, lần nữa kéo căng da thịt cơ bắp toàn thân, nhảy vọt một cái, nhảy ra khe núi, tiếp tục đào mệnh tu luyện trong rừng cây.
- Ba! Ba! Ba!
Roi da sau lưng huy động, cành lá bên cạnh bị đánh trúng nát bét, nữ tử đằng đằng sát khí.
Lạc Thanh Chu xoay trái dời phải, trên nhảy dưới tránh, một bên tránh né, một bên nhảy vọt chạy trốn.
Thiếu nữ sau lưng hiển nhiên liều mạng muốn đuổi kịp hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, roi da trong tay cũng vung càng ngày càng hung ác, mấy lần sượt qua người hắn, kém chút đánh trúng thân thể của hắn.
Mắt thấy đã càng ngày càng nguy hiểm, Lạc Thanh Chu lập tức lại bắt đầu hướng về sau “Phốc phốc phốc” vung lấy bột mì, ngăn cản tốc độ và ánh mắt của nàng.
- Tiện nhân! Có gan ngươi... Khụ khụ khụ....
Nam Cung Mỹ Kiêu tức đến nỗi cái mũi kém chút méo, vung roi da trong tay càng thêm hung mãnh, ra roi trí mạng.
Vẫn như cũ chỉ có nửa canh giờ.
Thể lực nàng bắt đầu suy yếu, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Chạy nhảy cường độ cao và liên tục không ngừng mà huy động roi da đã tiêu hao số lượng lớn thể lực và nội lực của nàng.
Lại truy đuổi hơn mười phút, nàng rốt cục thở hồng hộc ngừng lại, đổ mồ hôi ướt đẫm đầy người, trên gương mặt tràn đầy ửng hồng kiều diễm mê người, trước ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, vớ cao màu đen trên đùi còn bị nhánh cây tàn phá, lộ ra một vòng tuyết trắng...
- Tiện nhân! Nếu ngươi có gan thì đừng chạy, cùng ta đường đường chính chính đại chiến ba trăm hiệp.
Nàng đứng trên cây thở hổn hển, tức hổn hển, vừa hô vài câu, ai ngờ hai chân như nhũn ra, dưới chân đột nhiên trượt đi, “A” một tiếng thét lên, từ trên cây rơi xuống dưới.
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng thét chói tai, ngừng lại, quay đầu nhìn.
- Ầm!
Vừa thấy được nàng nặng nề mà té ngã trên mặt đất, đầu giật giật, trực tiếp hôn mê.
Lạc Thanh Chu mồ hôi đầy người, đứng trên cây thở hổn hển, lại chờ đợi hồi lâu, nhảy xuống đại thụ, giẫm lên trên mặt đất lá rụng thật dày, đi tới.
Ngừng lại tại chỗ cách nàng còn năm, sáu mét, ngay khi đang cẩn thận quan sát, lá rụng dưới lòng bàn chân đột nhiên “Hoa” bay lên, lập tức một đầu bóng đen như độc xà nhảy lên từ dưới chân, “Sưu” một tiếng quấn quanh ở trên mắt cá chân của hắn.
- Ầm!
Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, bị kéo ngã trên mặt đất, trong nháy mắt bị kéo tới.
- Tiện nhân! Lần này...
- Phốc!
Một túi lớn vôi phấn đột nhiên bay lên đỉnh đầu, lập tức như thiên nữ tán hoa giội xuống.
Thân ảnh của hai người lúc này bị vôi phấn đầy trời bao phủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu biến sắc, cuống quít nhắm mắt lại muốn triệt thoái phía sau, ai ngờ đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu ôm lấy bắp đùi của nàng, mạnh mẽ dùng sức.
- Ầm!
Nam Cung Mỹ Kiêu đã mất đi ánh mắt và cân bằng, lập tức chật vật ngã rầm trên mặt đất.
Hai người lập tức bị vôi phấn đầy trời bao phủ, trong nháy mắt biến thành hai thân ảnh vôi trắng mịt mờ.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút do dự, đột nhiên đập xuống một quyền, trực tiếp hung hăng đập vào trên bụng của nàng.
Lập tức “Oanh! Oanh! Oanh!”, quyền thứ hai, quyền thứ ba, liên tiếp không ngừng mà nện ở trên bụng của nàng, không lưu tình chút nào.