Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nhìn về phía đêm tối xa xa, không nói thêm gì nữa.
- Hừ, biết ngươi rắp tâm không tốt đối với hắn! Không dám gọi sư tôn, là sợ người ta đến lúc đó kỵ sư diệt tổ?
Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng xem thấu tâm can của nàng.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có đáp lại.
Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, lại ở giữa không trung nhìn hai thân ảnh một chút.
Hai người kia vẫn như cũ canh giữ ở cửa trước và cửa sau trong hẻm nhỏ, tựa hồ không biết mỏi mệt.
Lạc Thanh Chu về tới tiểu viện, thần hồn quay về cơ thể.
Lập tức, hắn ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Không biết Hạ Thiền ngủ hay chưa.
Đi vào cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, vừa muốn gõ cửa, cửa sân đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng từ bên trong mở ra.
Nhưng cửa khép hờ, cũng không có người xuất hiện.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa tay đẩy cửa ra.
Trong cửa cũng không có người.
Thiếu nữ một bộ váy phấn, đã đi lên bậc thang dưới mái hiên, lập tức vào phòng, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu giật mình, bước nhanh đi vào.
Tiền viện trống trơn, cũng không có người.
Hắn đi theo vào phòng, đi đến gần cửa phòng, thấy cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ cửa một cái, nói khẽ:
- Bách Linh, thế nào?
Trong phòng yên tĩnh, cũng không có người đáp lại.
Hắn đứng trước cửa ra vào một hồi, không có trì hoãn thời gian, đi gian phòng đối diện.
Vừa muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hạ Thiền một thân váy áo xanh nhạt, nắm kiếm trong tay, trên đầu cắm cây trâm hắn đưa cho nàng, đứng trong cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, có thời gian không?
Hạ Thiền không nói gì, trực tiếp nắm chặt kiếm trong tay, đi ra cửa.
Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng đi theo ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng của Bách Linh.
- Thiền Thiền, bên ngoài có người xấu, chờ một lúc tiếp tục phối hợp cùng cô gia, cô gia dẫn ngươi đi giết người, có được hay không?
Đi đến trên đường, Lạc Thanh Chu nói khẽ.
Thiếu nữ bên cạnh vẫn như cũ lạnh mặt, trầm mặc đi tới, không nói gì.
Nàng không hỏi tại sao muốn đi giết người, cũng không hỏi đối phương là tu vi gì, thậm chí không hỏi đối phương hết thảy có mấy người.
Hắn vừa mới nhìn thấy nàng, cũng chỉ hỏi nàng “Có thời gian không”, sau đó nàng liền cầm kiếm đi ra.
Nàng căn bản cũng không có nghĩ tới ra ngoài có thể bị nguy hiểm hay không, có thể mất đi tính mạng hay không.
Nha đầu này tín nhiệm hắn không chút nào giữ lại, để hắn đột nhiên có chút đau lòng cùng áy náy không hiểu thấu.
Hắn luôn cảm giác mình giống như làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Là bởi vì đến lúc đó muốn ở cùng một chỗ với nhị tiểu thư mà rời đi ba người bọn họ sao?
Nghĩ đến kết quả này, hắn thật sự có chút khó chịu.
- Thiền Thiền...
Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn gương mặt vẫn còn ngây ngô của thiếu nữ trước mặt, nói khẽ:
- Cám ơn ngươi... Tạ ơn ngươi tín nhiệm cô gia như thế.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, không nói gì, tiếp tục đi tới phía trước, trong lòng âm thầm trả lời: “Cũng cám ơn ngươi, tối hôm qua, bồi Thiền Thiền...”
Hai người đi ra cửa sau.
Lúc đến cửa ra vào, Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, chờ một lúc giết người xong, cô gia dẫn ngươi đi trong hồ tắm, có được hay không?
Ngừng một lúc, hắn vội vàng lại giải thích:
- Ngươi đừng hiểu lầm. Nơi đó có rất nhiều sương mù, chúng ta có thể tránh xa một chút, ta có thể quay người đi, ngươi yên tâm, ta thề, ta sẽ không...
- Được.
Không đợi hắn giải thích xong, thiếu nữ băng lãnh bên cạnh lại đáp ứng.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đối mặt ánh mắt nàng.
- Phốc!
Trong đêm tối, máu bắn tung tóe.
Một lát sau.
Hai tên theo dõi canh giữ ở trong hẻm nhỏ đều ngã trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu trực tiếp kéo thi thể đi, ném vào trong phủ Tần Tam gia cỏ hoang đã mọc thành bụi, chôn cùng một chỗ với oan hồn chết thảm bên trong.
Mặc dù trên người hai người cũng không có dính máu tươi, nhưng Lạc Thanh Chu vẫn nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nói:
- Trước đó đã nói cùng nhau tắm rửa, không có đổi ý?
Hạ Thiền vẫn không có nói chuyện, cầm kiếm, tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.
Lạc Thanh Chu cùng nàng sóng vai mà đi, nói khẽ:
- Biết ngươi muốn đổi ý. Ngươi sợ nước, càng sợ cô gia nhà ngươi hơn, đúng hay không?
Trên đường phố, chỉ có tiếng gió xẹt qua.
Đèn lồng trước cửa hàng nhẹ nhàng lung lay bên trong đêm tối lờ mờ, phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.