Hai khăn tay, một trắng một đỏ, lặng yên không một tiếng động từ trên bầu trời hạ xuống, che lại hai viên châu trên đỉnh chóp lầu quan sát.
Lạc Thanh Chu lập tức thừa cơ bay ra ngoài.
Cầm lại khăn tay, một đường bay nhanh ở giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt quan sát xuống, cẩn thận tìm kiếm mỗi một địa phương trên mặt đất.
Rốt cục, khi đến chân Tử Hà sơn, hắn phát hiện mấy đạo thân ảnh lén lén lút lút, đang phân tán trốn ở trong rừng.
- Vù ——
Rừng rậm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.
Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng cú vọ vang lên trong trong núi rừng xa xôi, ở trong đêm tối yên tĩnh nghe qua thật làm người ta sợ hãi.
Hết thảy tám người, chia ra mấy phương hướng, ẩn nấp bên trong bụi cây tươi tốt.
Trong đó hai người đứng bên trên hai cây đại thụ phía trước nhất, ánh mắt không nhúc nhích ngắm nhìn đại lộ xa xa.
Mấy người khác đều tĩnh không một tiếng động.
Thần hồn Lạc Thanh Chu lơ lửng chỗ tán cây, ở trên cao nhìn xuống, có thể rõ ràng mà nhìn thấy khuôn mặt mỗi người cùng thần sắc trên mặt bọn hắn.
Tống gia còn lại năm người, quả nhiên đều ở nơi này.
Còn lại ba người, một tên lão giả áo xám, dáng người thấp bé, hai tay qua gối, đúng là tên hộ vệ của Lạc Ngọc ban ngày nhìn thấy ngoài bìa rừng kia.
Hai người khác đều là thanh niên nam tử dáng người cường tráng.
Không biết là sát thủ Tống gia mời tới, hay là người vị Đại phu nhân kia phái tới.
Tám người không có bất kỳ giao lưu gì.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Một mực sắp đến rạng sáng, hai người đứng trên cây nhìn chằm chằm con đường nơi xa, nhảy xuống, bước nhanh đi trở về, nói:
- Đêm nay hẳn sẽ không tới, lúc này cửa thành ngoại thành và nội thành đều đã khóa, bọn hắn coi như muốn đi ra, cũng không ra được.
Người còn lại nói:
- Có thể là ban ngày ngày mai.
- Người Tần gia có thể đã phát hiện hay không? Cho nên không còn dám ra.
- Yên tâm, cho dù bọn hắn phát hiện, như thường vẫn sẽ ra. Dù sao cũng là thi cốt của mẫu thân tiểu tử kia, hiện tại Tần gia tín nhiệm tiểu tử kia như vậy, không có khả năng không để ý cảm thụ của hắn. Mà tiểu tử kia đến lúc đó còn muốn thi cử nhân, thi tiến sĩ. Nếu phần mộ mẫu thân hắn bị đào, hỏng phong thuỷ và số mệnh, ảnh hưởng tới khảo thí, đoán chừng Tần gia cũng không muốn nhìn thấy. Cho nên Tần gia nhất định sẽ phái người ra di chuyển phần mộ.
- Tiểu tử kia khẳng định sẽ đến, hơn nữa còn có những người khác của Tần gia, hộ vệ Tần phủ, thậm chí còn có thiên kim Tần gia...
- Đến lúc đó trước hết để cho bọn hắn dò xét tốt, đến cùng có mấy người ra khỏi thành tới đây, có mấy người lưu lại trong phủ, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Bọn hắn cũng có thể len lén tới, cho nên chúng ta nhất định phải thủ tại chỗ này một khắc cũng không thể thư giãn.
- Tất cả mọi người nhanh nghỉ ngơi đi, đêm nay bọn hắn khẳng định sẽ không tới, rất có thể là ngày mai tới ban ngày, chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sẵn sàng.
- A thúc, có cần đào trước phần mộ mẫu thân tiểu tử kia hay không?
- Ngu xuẩn! Kia là mồi nhử, ngươi đào nó làm gì? Nơi này ban ngày có người đốn củi, có người lên trên núi thắp hương tế bái, nói không chừng có người Tần gia xen lẫn trong trong đó, đến lúc đó phát hiện phần mộ bị đào, bọn hắn trực tiếp không tới, chúng ta chẳng phải phí công nhọc sức?
- Phần mộ kia tạm thời không cần quản, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt nơi này là được. Dời mộ phần cần dâng hương quỳ lạy, đào đất nâng quan tài, còn muốn một đường dẫn hồn, thiếu một thứ đều không được. Cho nên chỉ cần phần mộ còn ở đó, chúng ta tuyệt đối có cơ hội.
- Kiên nhẫn chờ lấy, hiện tại chúng ta không thể gấp, hẳn là tiểu tử kia và người Tần gia gấp!
Mấy người thương lượng xong, đi vào một sơn động ở gần đó nghỉ ngơi.
Hai người thay phiên đứng gác, những người còn lại đều đi vào nghỉ ngơi, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai báo thù tuyết hận.
Lạc Thanh Chu tung bay ở chỗ cao, thấy nơi này khôi phục yên tĩnh, lại bay lên sườn núi nhìn phần mộ mẫu thân mình một chút, quay trở về tới trong thành.
Bọn hắn đã không vội, vậy hắn cũng tạm thời không vội.
Màn trời chiếu đất, tinh thần cao độ tập trung như thế, đoán chừng không dùng đến mấy ngày bọn hắn sẽ mỏi mệt không chịu nổi.
Đến lúc đó hắn lại dĩ dật đãi lao (*), đột nhiên xuất kích.
[*Lấy khỏe đánh mệt – Binh pháp Tôn Tử]
Trước quan sát mấy ngày lại nói.
Ban ngày ngày mai để bọn hắn tiếp tục chờ đi, dù sao bọn hắn tạm thời cũng sẽ không đi đào phần mộ trên núi.
Lạc Thanh Chu trở lại trong thành, thấy thời gian còn sớm, trực tiếp quay trở về Uyên Ương lâu.