Tần nhị tiểu thư vội vàng ôn nhu nói:
- Nhị phu nhân, tỷ phu tới, ngài có chuyện có thể trực tiếp nói với hắn.
Sau đó lại quay người đi vào trong phòng, nói với Thu nhi bên cạnh:
- Thu nhi, ngươi và Châu nhi cũng tiến vào, không cho phép nghe lén.
- Vâng, tiểu thư.
Thu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức hô một tiếng cho Châu nhi vừa vào cửa.
Tần nhị tiểu thư vừa muốn rời đi, Dương Bình Nhi vội vàng nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi đừng đi. Chuyện này có thể cần ngươi và Tần gia hỗ trợ, Thanh Chu là một thư sinh, một người căn bản không có cách nào...
Tần Vi Mặc dừng bước, dừng một chút, nói với Thu nhi bên cạnh:
- Thu nhi, ngươi và Châu nhi đi vào trước.
- Vâng, tiểu thư.
Thu nhi và Châu nhi vừa trở về lập tức vào phòng, đóng cửa lại.
Trong đình viện, chỉ còn lại có ba người.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt Dương Bình Nhi, nhìn chằm chằm mặt nàng và vết thương trên cổ thoáng qua, nhăn đầu lông mày nói:
- Nhị phu nhân, chuyện gì xảy ra?
Trên mặt Dương Bình Nhi lộ ra một tia đắng chát, lắc đầu:
- Không sao đâu.
Lập tức, thần sắc lo sợ liếc mắt nhìn hai phía, tới gần hắn, thấp giọng nói:
- Thanh Chu, ngươi hãy nghe cho kỹ, sáng nay ta đi đưa trà cho Đại phu nhân, nghe được nàng và một lão giả nói nhỏ trong phòng. Ta không biết lão giả kia, cũng không biết từ đâu tới, ta nghe hắn nói cái gì phần mộ, thi cốt, phong thuỷ, còn nghe được Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi mắng... Mắng tiểu tạp chủng, nói để cho ngươi chịu vận rủi, sang năm thi Hương thi không đậu... Còn nói, để ngươi... Để ngươi tuyệt tử tuyệt tôn...
Nói xong, nàng đột nhiên bắt lại cánh tay của hắn, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ thấp giọng nói:
- Thanh Chu, nàng... Có thể muốn đào phần mộ của mẫu thân ngươi, sau đó dùng thi cốt mẫu thân ngươi thi triển tà thuật ác độc gì đó...
Sắc mặt Lạc Thanh Chu âm trầm, mí mắt nhảy lên.
Dương Bình Nhi vội vàng xoay người nói với Tần nhị tiểu thư phía sau:
- Tần nhị tiểu thư, chuyện này chỉ có thể làm phiền ngươi. Mẫu thân Thanh Chu mất sớm, lúc ấy không có chỗ mai táng, chỉ có thể chôn ở rừng núi hoang vắng rất xa ngoài thành, bây giờ hắn là người ở rể Tần phủ các ngươi, lại được các ngươi tán thành. Ta cho rằng... Nếu như các ngươi nguyện ý, có thể giúp mẫu thân hắn đổi một địa phương tốt hơn.
Nói xong, lại mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng nói:
- Đương nhiên, ta biết, Thanh Chu hắn thân là người ở rể, không có tư cách...
- Nhị phu nhân.
Tần Vi Mặc ôn nhu ngắt lời:
- Thật ra từ lần trước tỷ phu viếng mồ mả trở về, Vi Mặc đã nhắc qua với cha chuyện này, nói đem thi cốt mẫu thân của tỷ phu, một lần nữa mai táng đến trong nghĩa trang mộ tổ Tần gia chúng ta. Lúc ấy cha và các thúc thúc khác đều nói một chút, tất cả mọi người cảm thấy không hợp quy củ, bất quá bây giờ... Ngài yên tâm, Vi Mặc có thể cam đoan, nhất định có thể để thi cốt mẫu thân tỷ phu được đưa vào nghĩa trang mộ tổ Tần gia chúng ta. Nơi đó có ba thôn trang vờn quanh, tổ tiên trông giữ lăng mộ nơi đó, tuyệt sẽ không phát sinh chuyện có người trộm cắp lăng mộ.
- Tốt, tốt, Tần nhị tiểu thư, Thanh Chu có thể ở rể đến Tần gia các ngươi, có thể có được ngươi... Tin tưởng mẫu thân hắn trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng rất vui vẻ.
Dương Bình Nhi cười lau lau nước mắt, nói:
- Được rồi, ta phải đi, ta không thể ở chỗ này lâu, nếu như bị phát hiện...
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Nhị phu nhân, những vết thương này trên mặt ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Dương Bình Nhi đắng chát cười một tiếng, khoát tay nói:
- Không có gì, Thanh Chu, ngươi và Tiểu Điệp hảo hảo sinh hoạt ở nơi này, ta đi đây.
Tần Vi Mặc đột nhiên lôi kéo nàng nói:
- Nhị phu nhân, nói cho chúng ta biết, vết thương trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra, phát sinh lúc nào, điều này rất quan trọng.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Dương Bình Nhi nghe vậy do dự một chút, thấp giọng nói:
- Tối hôm qua sau khi các ngươi rời đi, ta bưng nước rửa chân cho Đại phu nhân, lúc đầu rửa bình thường, đột nhiên nàng bưng thau nước lên giội vào trên mặt của ta, sau đó liền...
Nói đến đây, trong mắt nàng đột nhiên lộ ra một tia hoảng sợ cùng thần sắc lòng còn sợ hãi:
- Sau đó nàng tựa như như lên cơn điên, lại đánh lại bắt lại mắng ta, ta bị hù quỳ trên mặt đất, không dám tránh, cũng không dám lên tiếng...
Nói đến đây, thân thể nàng khẽ run, tiếp tục run giọng nói:
- Qua thật lâu, nàng mới dần dần bình ổn lại, sau đó để cho ta tiếp tục giúp rửa chân nàng...
Ánh mắt Tần Vi Mặc thương hại nhìn nàng, ôn nhu nói:
- Ngài vẫn luôn đang giúp nàng rửa chân sao?