Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng đêm xa xa, trầm mặc.
Thân ảnh màu đỏ quay đầu nhìn nàng, nói:
- Ta biết được một chút ý nghĩ của ngươi, tuổi thọ ngươi tăng lên, về sau thần hồn đại thành, thậm chí có thể tùy tiện đầu thai chuyển thế. Hiện tại thân tình và tình cảm đối với ngươi mà nói, đều là một loại ràng buộc, hãm càng sâu, về sau sẽ càng thống khổ, đúng không? Cho nên ngươi mới cố ý để cho mình biến vô tình vô nghĩa, không có nhân tính. Đương nhiên, ngươi bây giờ, còn không có đạt tới loại trình độ đó, bất quá nhìn tình huống, cũng sắp rồi. Đến lúc đó, ngươi và ta đoán chừng cũng sẽ không cần gặp nhau. Chỉ là...
- Nhân tình thần hồn tương giao với ngươi thì sao? Kiện pháp khí đầu tiên có ý nghĩa nhất mà ngươi tự mình làm ra sau khi tu luyện thành tài đều đưa cho hắn. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ quên hắn sao?
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc chỉ chốc lát, thản nhiên nói:
- Với ta mà nói, kia đã là vật vô dụng.
- Thế nhưng ý nghĩa phi phàm.
Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng nói:
- Khăn kia thế nhưng là dùng chính chiếc khăn tay của ngươi, tăng thêm vật liệu cao cấp, máu tươi cùng sợi tóc của ngươi luyện chế ra. Lúc trước ta muốn sờ, ngươi cũng không cho. Hiện tại lại cho một người nam tử. Sư tỷ, chuyện này để ta rất buồn bực, theo lý mà nói, ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hắn đến cùng là ai? Cũng bởi vì chuyện xưa của hắn có thể để ngươi tu luyện sao? Hay là nói, thần hồn của ngươi đã bắt đầu động tình, chuẩn bị cho phu quân của ngươi bên trong hiện thực một cái nón xanh đẹp mắt?
Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục trả lời, ánh mắt nhìn qua bóng đêm xa xa, giống như rơi vào trầm tư.
Thân ảnh màu đỏ lại nói:
- Sư tỷ, ta biết được, phu quân ngươi trong hiện thực kia thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, ngươi khi đó dùng hắn để ngăn chặn miệng người kia, hiện tại đoán chừng cũng không còn tác dụng gì nữa, hẳn là sẽ không để ý đến hắn? Người kia có chút tài hoa, có thể sẽ có trợ giúp cho đại sự sau này của ta. Ngươi có thể cho ta không? Yên tâm, ta sẽ đưa cho thù lao.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có trả lời.
Thân ảnh màu đỏ cười nhạt một tiếng:
- Ta đương nhiên biết, vị muội muội kia của ngươi thích hắn. Yên tâm, ta có thể tác thành cho bọn hắn, giải quyết xong một cọc tâm nguyện cuối cùng của ngươi. Về sau ngươi không còn ràng buộc, bất cứ lúc nào có thể rời đi, đi chân trời góc biển tận hưởng cuộc sống thần tiên của ngươi, không cần quản hồng trần thế tục, đây chính là cuộc sống ngươi muốn?
Thân ảnh xanh nhạt rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:
- Không thể đưa hắn cho ngươi.
Thân ảnh màu đỏ híp híp con ngươi:
- Vì cái gì? Sư tỷ, nhân tình cầm đi khăn tay pháp khí của ngươi cũng không thể cho ta, ta hiểu. Nhưng vì sao không thể cho ta người này? Hắn chỉ bất quá là có chút tài hoa mà thôi, về sau cũng chú định sẽ bị ngươi vứt bỏ, vì sao không thể cho ta?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không có nguyên nhân.
Thân ảnh màu đỏ có chút tức giận:
- Sư tỷ, ngươi tin hay không đêm mai khi nhân tình kia của ngươi tới, ta sẽ nói cho hắn biết chuyện phu quân kia của ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn nàng, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ:
- Nếu như hắn biết, Trưởng công chúa gọi hắn ca ca...
Thân ảnh màu đỏ: - ...
- Ngươi lợi hại! Chúc ngươi vĩnh viễn vô tình vô nghĩa, không có nhân ái, không có người đau, ngay cả nhân tình kia của ngươi về sau cũng lợi dụng ngươi, cuối cùng vứt bỏ ngươi mà đi.
Thân ảnh màu đỏ tức giận, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Trên nóc nhà, một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Thân ảnh xanh nhạt yên lặng đứng bên trên mái cong, đứng hồi lâu, thân ảnh lóe lên, như ánh trăng bị tầng mây che lấp, biến mất không thấy gì nữa.
Lại xuất hiện đã ở trên Tần phủ, trong gian tiểu viện nào đó.
Đứng giữa không trung, nhìn tú mạn lắc lư bên cửa cùng giường nhỏ, nhìn một hồi, lại liếc mắt nhìn thân ảnh màu hồng ngoài cửa sổ, lần nữa như tiêu tán ánh trăng.
Sau khi trời sáng.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện giặt quần áo.
Hắn phát hiện quần áo trên người mình đều không còn, thân thể trần truồng mà ngủ.
Đồng thời, trên giường có dấu vết ẩm ướt.
Nghĩ đến mộng tối hôm qua, không đúng, không phải là mộng.
Nghĩ đến tối hôm qua mây mưa, hắn vẫn chưa thỏa mãn hồi tưởng một phen, xuống giường, mặc quần áo vào.
Tối hôm qua khác biệt với trước đó.
Tối hôm qua trong đầu càng thêm thanh tỉnh, thân thể cũng càng thêm chủ động, đã có thể xoay người làm chủ nhân.
Đây đã là tiến bộ rất lớn.
Hi vọng lần sau có thể không cần lại che con mắt của hắn.