Lạc Diên Niên đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận quát:
- Khinh người quá đáng! Văn Chính huynh, hôm nay ngươi nếu không cho ta lời giải thích, Thành Quốc phủ ta và Vương gia tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tần Văn Chính nghe được tin tức này, cũng có chút mộng.
Vương Chiếu? Hắn tự nhiên nghe nói qua.
Tử đệ có chút bản lĩnh tứ đại gia tộc Mạc Thành, hắn đều biết.
Huống chi Vương Chiếu kia không chỉ có chút bản sự.
Tuổi còn trẻ, đã đột phá cảnh giới Võ sư, nghe nói qua năm sẽ đi kinh đô, tiền đồ bất khả hạn lượng (rộng mở, không giới hạn).
Hạ Thiền làm sao giết hắn?
Đây chính là con trai trưởng Vương gia coi trọng nhất.
Tống Như Nguyệt cũng cảm thấy kinh hãi.
Lúc này, Tần Vi Mặc đột nhiên đứng dậy, quay sang nhìn thân ảnh băng lãnh trong viện bên ngoài, nhẹ giọng hô:
- Hạ Thiền, vào đi. Ta không sao, không cần sợ hãi.
Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, cũng đứng lên nói:
- Hạ Thiền, tiến đến.
Thân ảnh trong viện lúc này mới một tay cầm kiếm, một tay kéo lấy bao tải, từ bên ngoài đi vào.
Bao tải kia đã sớm bị máu tươi thẩm thấu, kéo một đường máu tươi trên mặt đất.
Hộ vệ Thành Quốc phủ đều không dám đến gần.
Hạ nhân cùng nha hoàn bên cạnh đều quá sợ hãi, che miệng, thối lui ra xa xa.
Hạ Thiền vào phòng, dừng ở cửa ra vào, trong tay nắm lấy bao tải, hai con ngươi lạnh như băng nhìn về phía người trong phòng.
Sắc mặt Vương thị trắng bệch đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía bao tải đã bị máu tươi nhiễm đỏ, gương mặt trở nên dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lão gia, ngươi phải làm chủ cho Chiếu nhi.
Lạc Diên Niên lập tức gầm thét một tiếng:
- Người đâu!
Phủ hộ Thành Quốc vệ lập tức từ bên ngoài vọt tới cửa ra vào, mấy tên hộ vệ đứng tại cửa ra vào Tần phủ cũng lập tức rút ra vũ khí trong tay, giằng co với thiếu nữ.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Mặt mũi Lạc Diên Niên tràn đầy âm trầm nói:
- Văn Chính huynh, ngươi đây rốt cuộc là đến dự tiệc, hay là đến Thành Quốc phủ ta giết người?
Tần Văn Chính cau mày, trầm mặc không nói gì.
Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc bá bá, ngài làm sao biết, Hạ Thiền giết người chính là người Thành Quốc phủ ngươi?
Vừa nghe lời này, Vương thị lập tức cắn răng giọng the thé nói:
- Kia là chất nhi của ta.
Tần nhị tiểu thư thản nhiên nói:
- Hạ Thiền, đổ hết đồ bên trong ra cho tất cả mọi người nhìn.
Hạ Thiền đang chuẩn bị đổ ngược bao tải lại dừng, do dự một chút, đưa mắt nhìn Lạc Thanh Chu một chút.
Lạc Thanh Chu vậy mà trong nháy mắt xem hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, an ủi:
- Không sao đâu, nhị tiểu thư sẽ không sợ.
- Soạt!
Hạ Thiền không nói gì, trực tiếp đổ ra toàn bộ đầu người từ trong bao bố.
Tám cái đầu người đẫm máu, nhanh như chớp nhấp nhô trên sàn nhà.
Bởi vì đều là võ giả, lực phòng hộ của da thịt cực mạnh, mặc dù xông ra từ trong biển lửa, nhưng đều trước che lại mặt và con mắt, cho nên bỏng trên mặt cũng không quá nghiêm trọng, vẫn như cũ có thể nhận ra khuôn mặt của mỗi người.
Trong đó ba người là bị giết chết ngoài phòng, gương mặt và tóc bảo tồn hoàn hảo hơn.
Năm người khác thì toàn bộ không có tóc, gương mặt nhìn qua thống khổ tuyệt vọng, trừng to mắt, cực kì dữ tợn.
Tám cái đầu người vừa xuống đất, bọn nha hoàn trong đại sảnh liền bị hù nghẹn ngào gào lên.
Có nha hoàn trực tiếp bị dọa ngất.
Thật là đáng sợ!
Tám cái đầu người đẫm máu, gương mặt đều dữ tợn đáng sợ, giống như ác quỷ.
Vương thị liếc một chút đã nhận ra một cái đầu người không có tóc trong đó, da đầu của cái đầu kia đã bị đốt cháy khét, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt thống khổ, rõ ràng lúc chạng vạng tối, hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, còn nói chuyện ở bên tai nàng.
Nàng lập tức “A” một tiếng nghẹn ngào khóc lớn:
- Lão gia! Lão gia! Là Chiếu nhi! Là Chiếu nhi của chúng ta! Ngươi bảo ta làm sao bàn giao cho huynh trưởng của ta! Giết chết tiểu tiện nhân này! Giết tên hung thủ giết người này! Báo thù cho Chiếu nhi nhà ta.
- Im ngay!
Lạc Diên Niên đột nhiên gầm thét một tiếng, gương mặt trở nên có chút vặn vẹo, cắn răng quát:
- Ngươi im miệng cho ta! Mặt đều bị đốt thành như vậy, ngươi thế nào nhận ra, làm sao có thể là Chiếu nhi.
Vương thị há to miệng, còn muốn nói nữa, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Lạc Diên Niên có chút không đúng, sửng sốt một chút, nhìn về phía mấy cái đầu người khác.
Lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên cười lạnh nói:
- Diên Niên huynh, ngươi xác định, trong số đầu người kia có chất nhi Vương Chiếu của các ngươi sao?
Sắc mặt Lạc Diên Niên trở nên khó coi, lập tức chắp tay nói:
- Thật có lỗi, Văn Chính huynh, Vương quản gia và nội vệ đều nhận lầm, bên trong cũng không có Vương Chiếu.
Tần Văn Chính đi đến trước tám cái đầu người, dùng chân đá đá một cái trong đó, nói:
- Tống Phong, Tống gia nhị gia.