Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 460: Làm sao phòng bị được?




Lạc Thanh Chu nhìn vị nhạc phụ đại nhân này một chút, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn: Lão tử khi dễ nam nữ già trẻ cả nhà bọn hắn! Đá nát trứng của Lạc Diên Niên cẩu tạp toái kia! Đá nát cái mông của Lạc Ngọc tiểu vương bát đản kia! Lão tử Tần phủ thật vất vả có con rể mang tài năng Trạng Nguyên, bọn hắn nếu dám cản trở, lão tử giết chết bọn hắn!

Lạc Thanh Chu: - ...

Tống Như Nguyệt nhìn hắn một cái, đành phải nhịn giận dữ nói:

- Thanh Chu, ngươi đêm nay có thể không cần đi, ta và nhạc phụ ngươi đến là được. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối giúp ngươi lấy vật kia, về sau ngươi và Thành Quốc phủ bọn hắn, nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ)!

Tần Văn Chính trầm giọng nói:

- Ngươi để chính Thanh Chu quyết định.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính đáp:

- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, đêm nay Thanh Chu đi cùng hai người. Đại phu nhân nơi đó có giấy chưng minh mẫu thân của ta lưu lại, ta cần tự mình cầm về.

Tống Như Nguyệt muốn nói lại thôi.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, nói:

- Được rồi, đi nói cho Khiêm Gia một tiếng, đêm nay các ngươi cùng đi. Đã muốn đi, cũng không cần phá hư quy củ. Đêm nay ta sẽ nói với bọn hắn rõ ràng, về sau ngươi là người của Tần gia ta, không còn có bất kỳ quan hệ gì với bọn hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cáo lui.

Chờ hắn rời đi, Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:

- Lão gia, ngươi thật giống như tính sai.

Tần Văn Chính nghi hoặc nhìn về phía nàng:

- Chỗ nào sai rồi?

Tống Như Nguyệt trầm mặc một chút, nói:

- Đêm nay không nên để Khiêm Gia và tiểu tử kia đi cùng, Khiêm Gia cũng sẽ không đi.

Tần Văn Chính nhíu mày, đột nhiên tỉnh ngộ.

Hai người nhìn nhau.

Tống Như Nguyệt phân phó nha hoàn đứng hầu ngoài cửa:

- Mai nhi, đi gọi nhị tiểu thư đến đây.

Vừa nói xong, nàng lại lập tức đứng lên:

- Được rồi, ta tự mình đi, thân thể nha đầu kia không tốt, đêm nay còn muốn... Vẫn là để ta đi qua.

Tống Như Nguyệt lập tức mang theo mấy nha hoàn rời đi.

Tần Văn Chính ngồi một mình ở trong phòng khách, lại phẩm trà một hồi, nhìn phía ngoài gọi:

- Chu Thông.

Chu quản gia im lặng đi vào phòng, cung kính đáp:

- Lão gia.

Tần Văn Chính nói:

- Đều chuẩn bị xong chưa?

Chu quản gia đi tới gần, trong mắt lóe lên hàn mang, thấp giọng nói:

- Bẩm lão gia, đều chuẩn bị xong. Chỉ cần bọn hắn dám đến, một tên cũng đừng nghĩ rời đi.

Tần Văn Chính trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu như Thanh Chu muốn đi, Hạ Thiền hẳn sẽ đuổi theo. Khiêm Gia nơi đó cũng chỉ có Bách Linh... Chu Thông, còn không có thăm dò ra Bách Linh sao?

Chu quản gia lắc đầu:

- Lão gia, có lẽ ngài suy nghĩ nhiều, nha đầu kia hoàn toàn chính xác là một nha hoàn phổ thông, không có vũ lực.

Trong mắt Tần Văn Chính lấp lóe ánh sáng, nói:

- Có lẽ vậy. Vậy tối nay ngươi nhớ kỹ tự mình trông coi ở nơi đó, người có thể không lưu lại toàn bộ, nhưng Khiêm Gia nơi đó, không thể xảy ra sai lầm gì, hiểu chưa?

Chu quản gia cúi đầu đáp:

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Tần Văn Chính thở dài một hơi:

- Mấy ngày trước, ta còn bàn với đám lão nhị lão tứ, tranh thủ thời gian co lại sản nghiệp, không nên quá tham lam, trước gọi tử đệ Tần gia trở về. Kết quả bọn hắn không bỏ xuống được những sinh ý kia, xem lời ta như gió thoảng bên tai, hiện tại tốt rồi, lại chết thêm mấy người. Người ta từ một nơi bí mật gần đó, mà còn ôm lòng quyết chết giết người, chúng ta làm sao có thể phòng bị được?

- Về phần đêm nay, cũng chỉ là suy đoán của ta, ngươi cẩn thận phòng bị là được.

- Vâng, lão gia.

Trên đường phố bên ngoài phủ.

Lạc Ngọc và Vương Thành ngồi ở trong xe ngựa.

Không khí trong xe ngột ngạt, Vương Thành cúi đầu, câm như hến.

Nụ cười và thần thái ôn tồn lễ độ trên mặt Lạc Ngọc sớm đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này là mặt mũi tràn đầy âm trầm.

- Tiểu tạp chủng kia cũng dám gạt ta, nói nàng không ở trong nhà.

- Hừ, lại còn dám từ chối ta đi chỗ hắn nhìn.

- Ta thực sự không nghĩ tới, mấy ngày không thấy, lá gan của hắn đã trở nên lớn như vậy. Lúc trước ta tùy tiện liếc hắn một cái, toàn thân hắn đã phát run, hai chân như nhũn ra đứng không vững, bây giờ có Tần phủ làm chỗ dựa, xem ra không để Nhị công tử ta ở trong mắt.

Vương Thành không dám tiếp tục trầm mặc, đành phải cẩn thận từng li từng tí khuyên can:

- Tiểu tạp chủng kia hoàn toàn đáng chết, bất quá Nhị công tử, có lẽ là thân phận của hắn xấu hổ. Dù sao cũng là đi qua ở rể, ở trước mặt Tần gia lão gia và phu nhân, hắn khẳng định không nói nên lời. Nghe nói hắn rất ít đi ra ngoài, đoán chừng bị nhìn rất nghiêm, bình thường đoán chừng cũng thường xuyên bị quát lớn nhục mạ. Còn có, Nhị công tử, đêm đó hắn vụng trộm đi thanh lâu, bị hai tên nha hoàn của Tần đại tiểu thư bắt được... Đoán chừng là cuộc sống ở trong Tần phủ rất khuất nhục kiềm chế, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, cho nên mới nhịn không được ra ngoài lêu lổng...