Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 458: Lạc Ngọc, luyện cốt?




Lạc Thanh Chu còn chưa đáp lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

- Không đi!

Lập tức, Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đi vào, lạnh mặt nói:

- Cô gia hiện tại là người Tần phủ chúng ta, bọn hắn không có tư cách nắn bóp, muốn bóp muốn nắn cũng là tiểu thư của chúng ta. Mai nhi, ngươi trực tiếp đi từ chối, cứ nói với tiểu nhân Thành Quốc phủ kia, là ta, không đúng, nói là Thiền Thiền nói. Ta cũng không tin, bọn hắn đến lúc đó thực có can đảm ngăn cản cô gia đi thi Hương.

Mai nhi một mặt khó xử:

- Bách Linh tỷ tỷ, là lão gia và phu nhân để nô tỳ đến gọi cô gia.

Bách Linh nhíu mày, một mặt mất hứng nói:

- Mai nhi, ngươi hẳn nên học một ít quy củ từ Chu quản gia. Người ngoài muốn tới thấy cô gia nhà chúng ta, ngươi nên đi trước thông báo tiểu thư chúng ta, mà nếu không tự mình suy nghĩ mang cô gia đi. Cô gia là của tiểu thư nhà chúng ta, ngươi chẳng lẽ không biết?

Mai nhi biến sắc, cuống quít cúi đầu nhận sai:

- Bách Linh tỷ tỷ, nô tỳ... Nô tỳ sai...

Đồng thời, trong lòng nha đầu này đang âm thầm nghi hoặc, Bách Linh tỷ tỷ từ trước đến nay dễ nói chuyện, mỗi lần đều tươi cười đầy mặt rất thân thiết, hôm nay thế nào thật đáng sợ.

Ánh mắt Bách Linh nhìn về phía người nào đó, mặt không thay đổi nói.

- Cô gia, ngươi có muốn đi hay không? Nếu ngươi không muốn đi, ta đi cùng Mai nhi đi theo nói cho lão gia và phu nhân.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Đi thôi, đi xem hắn muốn nói cái gì. Đêm nay...

Đêm nay hắn đương nhiên muốn đi dự tiệc.

Mà hắn còn muốn mang đến một kiện lễ vật tặng cho bọn hắn.

Sảnh đãi khách.

Lạc Ngọc một thân bạch bào, mặt mũi tràn đầy mỉm cười ngồi ở chỗ đó nói chuyện cùng Tần Văn Chính, nhìn ôn tồn nho nhã lễ độ.

Vương Thành và một nha hoàn cúi đầu đứng hầu ở phía sau hắn.

Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh Tần Văn Chính, toàn bộ quá trình đều lạnh mặt, tự cắn hạt dưa, không có để ý bọn hắn, nghe được bọn hắn nói chuyện, thỉnh thoảng còn khinh khỉnh một hai.

- Tần thúc thúc, mặc kệ hai nhà chúng ta có hiểu lầm gì, dù sao cũng là thân gia, là thế giao. Tiểu chất hôm nay đến nhà, một là phụng mệnh gia phụ tới mời người một nhà Tần thúc thúc đi Thành Quốc phủ dự tiệc, dù sao cũng sắp hết năm, hai nhà chúng ta từ khi kết thành thân gia cũng không có cùng một chỗ ăn cơm.

- Hai là, tiểu chất muốn nhìn Thanh Chu. Mấy ngày trước đây tiểu chất đi ra ngoài, mua một chút thư tịch chuẩn bị kiểm tra, vừa hay hôm nay tới nghĩ đưa cho Thanh Chu...

Tống Như Nguyệt một bên lại “Xùy” một tiếng, lại ra vẻ xem thường.

Nói đến đây, Lạc Ngọc lại thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy trầm trọng nói:

- Tần thúc thúc, đối với chuyện phát sinh trong nhà Tần Tam thúc, tiểu chất nghe nói tin dữ, cực kì phẫn nộ khổ sở. Những nghịch tặc Tống gia kia thật sự tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ tàn ác, đáng tiếc không có để cho tiểu chất gặp được. Nếu bị tiểu chất gặp được...

- Nếu bị ngươi gặp được, đoán chừng ngươi đã nằm xuống.

Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được nói hắn một câu, lập tức lại lạnh mặt nhìn về phía hắn hỏi:

- Ngươi bây giờ tu vi ra sao?

Lạc Ngọc nhíu mày, ngậm miệng lại.

Vương quản gia sau lưng vội vàng cười rạng rỡ nói:

- Tần phu nhân, Tam công tử nhà ta làm sao còn không có đến?

Trong lòng hắn âm thầm nói: Nhị công tử nhà ta tu vi ra sao, làm sao có thể nói cho ngươi? Sang năm khảo thí Long Hổ học viện, nhi tử nhà ngươi thế nhưng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nhị công tử nhà ta.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy châm chọc nói:

- Nhìn xem, ngươi ngay cả mình là tu vi gì cũng không biết, còn nói khoác muốn đối phó những nghịch tặc Tống gia kia. Lạc nhị công tử, ngươi bây giờ đến cùng là tu vi gì? Lấy thiên phú của ngươi và tài nguyên tu luyện của Thành Quốc phủ, hẳn là đã sớm đột phá cảnh giới Luyện Cốt?

Trên mặt Lạc Ngọc miễn cưỡng gạt ra một nụ cười gượng, nâng chung trà lên, cúi đầu nhấp trà, tiếp tục trầm mặc.

- Khụ khụ!

Tần Văn Chính khụ khụ một tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng khách, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nhìn thê tử nhà mình một cái, khiển trách:

- Đừng nói lung tung.

Trong lòng lại nói thầm: “Nhìn bộ dáng tiểu tạp toái này, đoán chừng hẳn là đột phá, mẹ nhà hắn chứ.”

Tống Như Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho hắn, quay mặt qua chỗ khác.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tiếng thông báo của Mai nhi:

- Lão gia, phu nhân, cô gia tới.

Lạc Ngọc bị hỏi trong lòng đang bực bội, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, lúc đầu đang muốn cáo từ, nghe được tiếng hô, lập tức đứng lên, tươi cười đầy mặt đi đến cửa ra vào, vươn tay thân thiết nói:

- Thanh Chu, đã lâu không gặp.

Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, thấy hắn bày ra mặt mũi tràn đầy nhiệt tình vươn tay, lập tức dừng bước lại, chắp tay cúi đầu chào:

- Nhị công tử.