Lạc Thanh Chu thấy hô hấp của nàng dần dần bình ổn, nhan sắc trên mặt cũng chầm chậm bình thường trở lại, dừng một chút, nói:
- Tiến vào gian phòng, nàng liền đóng cửa lại, sau đó hai đầu gối khẽ cong, quỳ gối ở trước mặt của ta, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, liếm môi, bắt đầu cởi thắt lưng của ta...
Hô hấp Tần nhị tiểu thư lại dần dần trở nên dồn dập, ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, ngươi bị nàng khi dễ?
Lạc Thanh Chu lấy ra nắm đấm của mình từ trong chăn, quơ quơ ở trước mắt nàng nói:
- Nhị tiểu thư thấy ta giống như người bị khi phụ sao? Ta thấy nàng muốn khi dễ ta, không nói hai lời, tung ra một quyền, trực tiếp đánh nàng ngất xỉu...
- Phốc phốc...
Tần nhị tiểu thư lập tức cười tươi như hoa:
- Tỷ phu, ngươi tốt... Được không giải phong tình...
Nhưng lời kế tiếp của Lạc Thanh Chu lại làm cho nụ cười trên mặt nàng cứng đờ:
- Nhị tiểu thư, ta đường đường nam nhi, làm sao có thể để nàng khi dễ? Cho nên ta tung một quyền đánh nàng ngất xỉu, trực tiếp kéo nàng tới trên giường, bắt đầu thoát y phục của nàng, chuẩn bị khi dễ nàng...
Tần nhị tiểu thư: - ...
- Tỷ phu...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, tiếp tục nói:
- Đúng vào lúc này, dưới lầu phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét của Bách Linh 【 Tỷ phu! 】 , không đúng, là 【 Cô gia! Không cho phép ngươi khi dễ người khác! Nếu ngươi muốn khi dễ người, ngươi có thể trở về nhà khi dễ... 】
Thần sắc Tần nhị tiểu thư khẽ động, nói:
- Tỷ phu, Bách Linh bảo ngươi khi dễ ai?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đột nhiên hôn miệng nhỏ của nàng một cái, cười nói:
- Khi dễ nhị tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra một vòng ý cười, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp.
Ánh mắt nàng ôn nhu nhìn hắn một hồi, nói khẽ:
- Tỷ phu, Vi Mặc biết được ngươi cố ý chọc cười ta. Bất quá về sau, không được đi thanh lâu, nói gạt Bách Linh và Hạ Thiền, được không?
Lạc Thanh Chu ôn nhu nói:
- Được, nghe nhị tiểu thư.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc, tựa hồ đang muốn nói cùng một việc, tựa hồ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Thanh Chu mở miệng trước:
- Nhị tiểu thư , chờ ta thi Hương cao trung, ta sẽ cưới nàng, được không?
Thân thể Tần Vi Mặc run lên, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói lời như vậy, giật mình, ngơ ngác nhìn hắn, nhưng lại chưa trả lời.
- Thế nào?
Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Hai người đều như vậy, còn có cái gì do dự?
Trong mắt thiếu nữ đột nhiên nổi lên sương mù, gương mặt ôn nhu dán trong cổ hắn, miệng run giọng nói:
- Tỷ phu... Cám ơn chàng, Vi Mặc có thể nghe được câu nói này của tỷ phu, trong lòng thật vui vẻ... Cho dù hiện tại để Vi Mặc chết đi, Vi Mặc cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ là, Vi Mặc không muốn hại tỷ phu... Thân thể của Vi Mặc, chỉ sợ được không được... Thật ra Vi Mặc đã rất thỏa mãn với tình cảnh hiện tại, rất thỏa mãn...
- Nhị tiểu thư, đừng nói nữa.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, bờ môi hôn vào trán nàng, trong lòng tràn đầy đau đớn cùng thương tiếc.
Hai người chăm chú ôm nhau, an tĩnh lại, đều không nói gì thêm.
Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng chim chóc kêu to.
Một tia sáng dâng lên từ núi xanh xa xa, chiếu sáng bầu trời.
Đêm tối lặng yên rút đi.
- Nhị tiểu thư, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng, cũng nhất định sẽ chữa khỏi thân thể của nàng. Đến lúc đó, ta muốn nàng sinh cho ta một đống tiểu Thanh Chu và tiểu Vi Mặc...
- Tỷ phu...
- Còn gọi tỷ phu?
- Ca ca...
- ? ? ?
- Phu quân, hì hì...
- Nghịch ngợm, đánh đòn.
- Có thể đánh thêm mấy lần, tỷ phu, ca ca, phu quân...
- ...
Trời tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Chu hôn tạm biệt Tần nhị tiểu thư, chuẩn bị tiếp tục nhảy cửa sổ mà ra.
Mới vừa đi tới bên cửa sổ, đột nhiên nghe ra trong tiểu viện phía bên ngoài truyền đến “Phốc” một tiếng phi đao đạm vào thân cây.
Hắn cứng đờ, cầm lấy giày từ phía trước cửa sổ, quay người đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên ở trên giường ôn nhu hô:
- Thanh Chu ca ca, đêm nay còn tới? Vi Mặc sớm giúp chàng làm ấm chăn mền, có được hay không?
Thu nhi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười, chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nghe được tiểu thư nhà mình xưng hô thế và nói lời này, giống như thê tử đang nói chuyện với phu quân, biểu lộ trên mặt lập tức ngốc trệ, sau đó vội vàng xấu hổ thối lui.
Trên mặt Lạc Thanh Chu cũng hiện ra một tia xấu hổ, quay đầu ôn nhu nhìn thân ảnh trên giường cùng ánh mắt chờ đợi kia, đột nhiên khoát tay chặn lại, nói:
- Nam nhi chí tại bốn phương, há có thể cả ngày đắm chìm trong ôn nhu hương? Nhị tiểu thư, đêm nay ta muốn đốt đèn đọc sách, sẽ không tới, chính ngươi ngủ đi.
- Phu quân...
- ...
- Tỷ phu, ca ca, phu quân... Chàng đêm nay lại đến chứ?
- ... Sẽ tới. Nhị tiểu thư, đừng kêu nữa...