Nói xong, nàng vừa nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh, hỏi:
- Tần nhị tiểu thư, có thể để tiên sinh ở lại trong cung bồi tiếp bản cung mấy ngày hay không? Không nhiều, ba ngày là đủ rồi.
Tần nhị tiểu thư cúi đầu cung kính đáp:
- Điện hạ, chuyện này, phải hỏi tỷ tỷ, mẫu thân, phụ thân của Vi Mặc, còn có tỷ phu. Vi Mặc không làm được chủ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, hỏi:
- Tiên sinh có bằng lòng hay không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay:
- Điện hạ thịnh tình, tại hạ vô cùng cảm kích. Chỉ là trong nhà tại hạ có nương tử đang chờ, thực sự có lỗi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy hắn lại dùng lí do này thoái thác, ánh mắt lấp lóe, không tiếp tục nhiều lời, nhẹ gật đầu, đứng lên nói:
- Được rồi, vậy bản cung không miễn cưỡng tiên sinh. Nguyệt Vũ, đưa tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư trở về.
- Vâng, điện hạ.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư rời đi.
Trong thư phòng an tĩnh lại.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt dần dần biến mất.
Nàng lần nữa ngồi xuống, nhìn bút mực trên giấy, lặp đi lặp lại nhìn nhiều lần, mới lên tiếng nói:
- Nguyệt Ảnh, người này, bản cung muốn.
Bên ngoài trầm mặc một chút truyền đến giọng nói của một nữ tử:
- Điện hạ, phải dùng mỹ nhân kế sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy giật mình:
- Mỹ nhân kế? Tại sao lại suy nghĩ mưu kế này?
Nguyệt Ảnh cung kính nói:
- Bẩm điện hạ, bên ngoài vừa truyền đến tin tức, tối hôm qua vị cô gia Tần gia này đi thanh lâu tìm cô nương, còn bị hai người thị nữ của Tần gia đại tiểu thư ngăn cửa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe lời này, biểu lộ trên mặt đầu tiên là ngốc trệ, tựa hồ có chút khó tin.
- Nguyệt Ảnh, tin tức là thật?
- Dù chưa gặp vị Lạc công tử kia xuất hiện, nhưng nữ hài cầm kiếm lại vô cùng dễ nhận ra, sẽ không sai.
Khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lộ ra một vòng ý cười, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia hưng phấn.
- Sư tỷ ơi sư tỷ, ngươi mấy đêm qua đều đang nhục nhã ta, đêm nay ta muốn hảo hảo trả lại.
Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, lần đầu tiên chờ mong trời nhanh tối.
- Điện hạ, cần dùng mỹ nhân kế không?
- Tạm thời không cần.
- Vâng, điện hạ.
Xe ngựa trên đường phố chậm chạp di động.
Trong xe, hai người ngồi đối diện nhau, hai mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Lúc sắp đến Tần phủ, Tần nhị tiểu thư mới lên tiếng nói:
- Tỷ phu, ngươi đoán Vi Mặc vừa rồi đang suy nghĩ gì?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, có chút không muốn nói chuyện.
Vừa rồi nói chuyện từ buổi trưa đến hiện tại, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Tần nhị tiểu thư thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín nhìn hắn:
- Vi Mặc đang nghĩ, tỷ phu ưu tú như vậy, lớn lên lại dễ nhìn như vậy, nếu như Trưởng công chúa coi trọng, cướp đi làm phò mã, Vi Mặc nên làm cái gì bây giờ?
Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:
- Trưởng công chúa tâm cao khí ngạo, thân phận cao quý, làm sao có thể để ý đến ta? Nàng nhiều nhất là để cho ta làm một mưu sĩ, không có khả năng có bất kỳ ý nghĩ gì giữa nam và nữ, nhị tiểu thư quá lo lắng.
Lúc này, xe ngựa ngừng lại.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyệt Vũ:
- Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử, đến.
Lạc Thanh Chu lập tức đỡ nàng xuống xe ngựa.
Nguyệt Vũ lên tiếng chào hỏi, quay đầu ngựa, mang theo xe ngựa rời đi.
Tống Như Nguyệt sớm đã chờ ở cửa.
Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư vẫn duy trì một khoảng cách, trong lòng suy nghĩ chuyện Thành Quốc phủ, sau khi chào hỏi nhạc mẫu đại nhân liền trở về tiểu viện của mình.
Trong tiểu viện, ánh trăng trong sáng.
Thiếu nữ mặc một bộ váy áo màu hồng, cầm trong tay một đóa hoa tươi kiều diễm đang ngồi trên băng ghế đá ở trong viện, híp con ngươi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Dưới đại thụ bên cạnh, một thiếu nữ váy áo xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Tiểu Điệp trốn ở trong phòng, không dám ra.
Nàng cảm thấy đêm nay Bách Linh tỷ tỷ và Hạ Thiền tỷ tỷ cũng không quá thích hợp, có chút đáng sợ.
Liên tưởng đến hôm nay Thu nhi tỷ tỷ vụng trộm nói với nàng, nàng cảm thấy đêm nay công tử có thể gặp nguy rồi.
- Cái kia... Ta đột nhiên nhớ ta có món đồ để quên ở chỗ nhị tiểu thư nơi đó, ta đi lấy.
Lạc Thanh Chu nhạy bén ngửi được trong tiểu viện có khí tức nguy hiểm, quay người muốn chuồn đi.
Bách Linh lập tức lạnh lùng thốt:
- Bên trong mười bước, Thiền Thiền một kiếm đứt cổ.
Lạc Thanh Chu dừng chân, xoay người nhìn nàng nói:
- Ta suy nghĩ một chút, hình như ta không có làm gì sai, vì sao Bách Linh cô nương muốn nói với ta câu này?
Lập tức lại nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới cây:
- Mà lại Hạ Thiền cô nương là người giảng đạo lý, sẽ không tùy tiện động kiếm đối với một người vô tội.
- Cô gia, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.