- Nhìn Hạ Thiền cô nương đằng đằng sát khí, thật đáng sợ! Tối hôm qua những người Tống gia kia chết thảm trong hẻm nhỏ, hẳn là Hạ Thiền cô nương giết, không biết đêm nay nàng lại muốn đi giết ai.
Chu quản gia và người hầu mở cửa nói thầm trong lòng.
Trên đường phố, đèn hoa mới lên, người đi đường náo nhiệt.
Đối với có ít người mà nói, sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Lúc này, trên đường phố ngoài cửa chính Thiên Tiên lâu.
Lạc Thanh Chu đứng dưới một gốc cây ngô đồng, giống như là kẻ trộm, thò đầu ra nhìn về phía những nữ tử trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp đứng ở ngoài lâu đón khách.
Giết người hắn còn không sợ, nhưng giờ này khắc này, hắn lại có chút khiếp đảm và sợ hãi.
Nhìn những nữ tử trang điểm hoa mỹ, muôn hồng nghìn tía hương diễm đứng ở trước cửa ra vào, người khoác lụa mỏng tư thái chọc người, hắn càng không dám tiến thêm một bước đi về phía trước.
- Được rồi, vẫn nên vụng trộm đi vào từ cửa sau đi.
Giãy dụa thật lâu, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ nghênh ngang tiến vào từ cửa chính.
Hắn vòng vào hẻm nhỏ bên cạnh, bước nhanh đi vào.
Hẻm nhỏ đen nhánh yên lặng, lúc này không người hỏi thăm, ngược lại miễn đi rất nhiều xấu hổ và phiền phức.
Bình thường chỉ có khách nhân quen biết với nữ tử nào đó trong thanh lâu mới có thể ước định hắn đến gặp ở canh giờ nào đó, sau đó từ cửa sau vụng trộm đi vào.
Bất quá hắn hôm nay cũng không đến ước hẹn cùng nữ tử nào đó.
Đi vào cửa sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cửa khóa lại từ bên trong.
Hắn cũng không có gõ cửa, dán tai lên cửa nghe một hồi động tĩnh bên trong, sau đó lại đi về phía trước mấy bước, lập tức da thịt cơ bắp hai chân kéo căng tụ lực, đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên tường viện.
Ngồi xổm ở bên trên tường viện, nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nơi này là một vườn hoa.
Hắn trốn ở một gốc trong bụi hoa, chờ đợi trong chốc lát, gặp bốn phía cũng không khác thường, vừa dán góc tường đi ra, ẩn thân đi về hướng phía sau rồi đến rừng trúc kia.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái hồ nước.
Bên trên hồ nước có một cây cầu nhỏ uốn lượn khúc chiết, điêu khắc tinh xảo.
Trên cầu treo hai cái đèn lồng, lúc này đang đốt ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi trong nước hồ dưới cầu.
Lạc Thanh Chu đành phải thuận theo bờ hồ đi về phía cây cầu nhỏ kia, chuẩn bị đi qua từ trên cầu.
Rừng trúc cách đó không xa đã đập vào mi mắt.
Trong rừng trúc có tòa tiểu viện lịch sự tao nhã ẩn ở bên trong, chính là mục tiêu đêm nay của hắn!
- A, muốn tới...
Hắn đang hóp lưng lại như mèo, đi ở bên hồ nước, chuẩn bị đi đến toà chỗ thông hướng đối diện cầu nhỏ, đột nhiên nghe được trong bụi hoa bên cạnh cầu truyền đến âm thanh của một nữ tử.
Lập tức, tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh nào đó truyền đến.
Trong lòng hắn nhảy một cái, lập tức dừng bước lại, trốn vào trong bụi hoa bên cạnh, nín thở ngưng thần, ngưng mắt nhìn lại.
Phía trước ánh đèn lắc lư, hai thân ảnh đang núp ở bên trong nhanh chóng di động.
Lại qua một lát.
Hai người rốt cuộc ngừng lại.
- Lục Nga! Lục Nga.
Lúc này, nơi cửa sau Lạc Thanh Chu vừa mới tới đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán của một nữ tử:
- Tại sao lâu như thế? Có phải rơi vào bên trong hầm cầu hay không? Nhanh đi ra phía trước tiếp khách, Hàn công tử điểm tên ngươi.
Trong bụi hoa đột nhiên động một cái.
Thân ảnh bị đè ở phía dưới cuống quít đứng lên, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo, thở hổn hển nói:
- Trương công tử, thiếp thân cần phải đi, ngài cũng nhanh đi về đi.
Một thân ảnh khác cũng bắt đầu mặc quần áo, cười ha ha nói:
- Lục Nga, chờ một lúc nhớ kỹ lại đến.
- Ai nha, chán ghét, Trương công tử thật xấu.
- Ai, đáng tiếc ta phải ở chỗ này trông coi, thật sự không may.
- Trương công tử, đằng sau đến cùng là người nào đang ở? Làm sao để ngài tự mình ở bên ngoài trông coi?
- Không nên hỏi không nên hỏi nhiều, mau đi đi.
- Hừ, nam nhân đều không phải đồ gì tốt.
Lúc này, giọng nói ở cửa sau vang lên lần nữa.
Nữ tử tên là Lục Nga không dám trì hoãn, lập tức vội vàng chạy ra ngoài từ trong bụi hoa.
Một nam tử khác đứng lên từ trong bụi hoa, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một hồi, xoay người, đi lên cầu nhỏ.
Sau khi qua cầu, hắn cũng không tiếp tục đi về phía trước, mà tựa vào đại thụ bên cạnh ngồi xuống, toàn bộ thân thể và đại thụ hòa thành một thể cùng đêm tối.
Cho dù đứng ở trên cầu, cũng rất khó phát hiện một người ngồi nơi đó.
Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng thầm kêu may mắn.
Nếu hai người vừa rồi không tằng tịu với nhau để hắn trong lúc vô tình gặp được, chỉ sợ hắn vừa đi lên câu cầu nhỏ kia liền bị phát hiện.
Đối phương không biết tu vi ra sao, nhưng khẳng định còn có người khác giúp đỡ.