Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi:
- Trong nhà tiên sinh thật có nương tử đang chờ? Thế nhưng theo tin tức bản cung nghe được, nương tử kia của tiên sinh tựa hồ cũng không ở cùng một chỗ với tiên sinh, mà tách ra ở. Còn cùng phòng, chỉ sợ cũng càng không có. Tiên sinh cả đêm phòng không gối chiếc, sao có nương tử chờ lấy?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, một mặt bình tĩnh:
- Điện hạ, bên ngoài đồn đại, không thể coi là thật.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một lát, không tiếp tục nhiều lời, gật đầu nói:
- Vậy bản cung không miễn cưỡng tiên sinh. Nguyệt Vũ, đưa tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư trở về.
- Vâng, điện hạ.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, cáo lui rời đi.
Trong thư phòng, an tĩnh lại.
Trời chiều xuyên qua song cửa sổ, chiếu xuống thảm đỏ trên mặt đất, gió đêm lướt qua bệ cửa sổ, mang đến mùi thơm ngát trong vườn hoa.
Chân trời, ánh nắng chiều đỏ giống như gấm, núi xanh như lông mày.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ một hồi, mới lên tiếng nói:
- Nguyệt Ảnh, nếu như ngày nào đó, bản cung vì đạt được mục đích, buông xuống tất cả tôn nghiêm và mặt mũi, ngươi sẽ xem thường bản cung sao?
Bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh cung kính:
- Điện hạ, người nếu à thật sự muốn vị Lạc công tử kia, thuộc hạ nguyện ý...
- Không phải chuyện này.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn lên ráng mây trên trời, thản nhiên nói:
- Chuyện này, tạm thời miễn cưỡng không được. Bản cung nói là chuyện khác, được rồi, bản cung sẽ tự mình quyết định.
Bên ngoài không nói thêm gì nữa.
- Sư phụ... Ca ca...
- Cái nào càng mất mặt, càng khó mở miệng hơn?
Gió đêm phất qua, tóc xanh bay múa, ráng chiều chiếu rọi bên trên gương mặt lãnh ngạo xinh đẹp, ẩn ẩn lộ ra vẻ khuất nhục.
Trên xe ngựa.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện nhau.
Hai người một đường đều đang nghĩ về tâm sự, đều không nói gì.
Sắp đến Tần phủ.
Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng nói:
- Tỷ phu, gần đây tỷ tỷ có hay không... Cùng phòng với ngươi?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, không biết nàng vì sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này.
Loại chuyện này, không nên là một cô em vợ có thể hỏi tỷ phu chứ?
- Quên.
Lạc Thanh Chu rất qua loa trả lời.
Tần Vi Mặc thở dài một hơi bé không thể nghe:
- Xem ra không có. Không nghĩ tới chuyện này, ngay cả Trưởng công chúa đều biết.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Ánh mắt Tần Vi Mặc đồng tình nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia áy náy, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, thật xin lỗi...
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Tại sao nhị tiểu thư phải xin lỗi?
Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, trên gương mặt lộ ra hai vết đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Thật ra... Vi Mặc có thể thay thế tỷ tỷ... Đáng tiếc, thân thể Vi Mặc...
- Nhị tiểu thư, chúng ta vẫn bàn về chuyện Tào Mạnh Đức yêu thích vợ người đi, Đông Ngô ra la lỵ, Thục Hán tất cả đều là cơ duyên đi.
- A?
Tần nhị tiểu thư mở to hai mắt.
Trở lại Tần phủ, mặt trời đã xuống núi.
Màn đêm bắt đầu dần dần bao phủ cả tòa thành trì.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, sau khi ăn bữa tối Tiểu Điệp mang về, đi hậu hoa viên, tu luyện nửa canh giờ quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».
Trời hoàn toàn tối.
Chủ tớ hai người đi trong hồ tắm rửa.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, đổi một thân nho bào rộng lớn, lại nhìn tấm gương soi cách ăn mặc một phen, ra cửa.
Đêm nay hắn quyết định đi Thiên Tiên lâu tìm kiếm hư thực.
Đương nhiên, trước khi đi, hắn muốn trước đi vấn an Tần đại tiểu thư, thuận tiện hỏi ý kiến, miễn cho đêm nay có người muốn đi tìm hắn cùng phòng, vậy thì phiền toái.
Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.
Cửa sân mở ra, tiền viện không có người.
Hắn đi thẳng vào, xe nhẹ đường quen đến hậu hoa viên.
Còn chưa đi tới cửa đã nghe được bên trong truyền đến âm thanh múa kiếm, lần này chỉ nghe âm thanh đã có thể cảm giác được kiếm chiêu lăng lệ đáng sợ.
Khi hắn đi qua cửa tròn, lập tức cảm giác thấy lạnh cả người bao phủ tới.
Thân ảnh múa kiếm dưới cây hoa đào, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ nhìn hắn một cái, kiếm chiêu trong tay càng nhanh và lăng lệ hơn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi đến trước đình nghỉ mát, thấp giọng nói với Bách Linh trên lan can:
- Chuyện gì xảy ra? Nhìn nha đầu kia đêm nay tựa hồ tâm tình không tốt lắm? Ngươi lại trêu chọc nàng?
Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:
- Làm gì có, cô gia oan uổng người ta. Thiền Thiền từ giữa trưa đã không vui, khẳng định đang tức giận cô gia không có mua mứt quả cho chúng ta ăn.
Lạc Thanh Chu mặc kệ nàng, đi vào trong đình cung kính chào:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia đang yên tĩnh đọc sách, nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nữa, đang muốn lui ra, Bách Linh vội vàng nói:
- Cô gia, ngươi hôm nay có phải có chuyện gì muốn nói với tiểu thư hay không?