Vương thị ra đến ngoài hành lang âm u hẻo lánh, bên cạnh đại thụ đột nhiên lóe lên một thân ảnh.
Nhị quản gia Vương Thành.
Hai người cách lan can đỏ thắm.
Vương thị nhìn về phía khác, mặt trầm như nước.
Vương Thành khom người, thấp giọng nói:
- Nô tài đã phái người đi theo dõi. Dựa theo quy củ, tiểu tử kia vừa thành hôn, một tháng sau mới có thể đi ngoài thành tế bái mẫu thân hắn. Lúc đó, chúng ta lại động thủ.
Vương thị ánh mắt âm trầm:
- Ngọc nhi đang trong thời khắc mấu chốt, không nên để lại bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Vương Thành thấp giọng nói:
- Phu nhân yên tâm, ngoài thành núi rừng, dã thú ẩn hiện, Hắc Mộc lâm càng có yêu thú ăn thịt người. Nếu chết ở đó, hài cốt không còn, sẽ không có người hoài nghi. Cho dù có người hoài nghi, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.
Vương thị nhìn về phía hắn, híp mắt nói:
- Người có thể tin được không?
Vương Thành cung kính nói:
- Đều là tội phạm giết người trốn tội, tiểu nhân không hề lộ diện, để Vương Phác đi tìm người. Vương Phác tiếp xúc với những người kia cũng che mặt, lại còn chọn thời điểm ban đêm.
Vương thị không nói tiếp, tiếp tục đi tới phía trước.
Xuyên qua hành lang, dưới ánh trăng và ánh đèn chiếu rọi xuống, sắc mặt dữ tợn trên mặt nhanh chóng thối lui, trở về bình tĩnh thong dong như cũ.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trời sáng rõ.
Rừng trúc góc tây bắc Nguyệt Dạ Thính Vũ truyền đến tiếng đánh đấm cây cối trầm trầm.
Tiếng vang kia mới đầu chậm chạp, sau đó dần dần biến nhanh.
Đồng thời, lực đạo cũng từ nhẹ thành nặng.
Đầu tiên là nắm đấm, tiếp theo là cánh tay, bả vai, phía sau lưng, chân, và các chỗ khác, đều mãnh liệt va chạm lên thân cây.
Màng da như sắt, thân cây như chùy, nội công như liệt hỏa.
Rèn luyện lặp đi lặp lại, thiên biến vạn biến, chùy ra tạp chất, luyện thành thiết tinh!
Lạc Thanh Chu sợ làm rách y phục, nên sau khi toàn thân nóng lên, hắn liền cởi y phục xuống, chỉ mặc quần đùi. Dưới ngày mùa đông khắc nghiệt, thân thể hắn trần trụi, mồ hôi đổ như mưa. Hắn dùng thân thể này một lần lại một lần va chạm lên thân cây!
Màng da hắn bắt đầu chai lì, sau đó biến mềm, cuối cùng lại trở thành cứng rắn.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, da của hắn bắt đầu tróc ra.
Hắn bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Hắn dừng chút, sau một hồi nghỉ ngơi, hắn lại tiếp tục như luyện sắt, hung mãnh rèn luyện.
Mồ hôi rơi như mưa.
Chỗ da bị tróc tóe ra tia máu chảy xuống, nhưng hắn cũng không dừng lại, chịu đựng đau đớn, tiếp tục đánh đấm hung bạo.
Chim chóc trong rừng trúc mới đầu bị doạ cho chạy tán loạn khắp nơi.
Nhưng cuối cùng phát hiện tên thiếu niên nhân loại nổi điên này, tựa hồ chỉ thích đánh cây, không có hứng thú gì với những vật nhỏ như bọn chúng, lại an tĩnh trở lại.
Gió lạnh thổi qua rừng trúc, cành lá vang lên xào xạc.
Lá trúc khô héo rơi xuống, trải lên một tầng thảm lá thật dày.
Ngoài hồ hoa sen, lá xanh biếc, nụ sen lay động trong gió, như nữ hài xinh đẹp đang tung tăng nhảy múa dưới trời xanh nước trong.
Dưới ánh mặt trời, lầu các đứng sừng sững phản chiếu xuống hồ nước, giữa mùa đông, vẫn yên lặng như cũ.
Một ngày lại lặng yên trôi qua.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Nước hồ bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, ánh chiều tà chiếu xuống hồ, sóng nước lấp loáng, như đang hòa quyện vào nhau, cảnh đẹp mê say lòng người.
Khung cảnh hoàng hôn đẹp không sao tả xiết.
Lạc Thanh Chu tu luyện xong, mồ hôi đầy người, bụng đói vang lên tiếng ọc ọc.
Hắn đang muốn mặc y phục rồi trở về, đột nhiên nhìn thấy nước hồ hòa quyện sương mù mờ mịt ngoài rừng trúc.
Giống như hồ nước ở Thành Quốc phủ, nước hồ ở đây cũng ấm áp, không biết có phải phía dưới có suối nước nóng thiên nhiên hay không.
- Hay là ta tắm xong rồi mới về?
Trên người đầy mồ hôi còn dơ bẩn, muốn đi ra ngoài, phải mặc y phục sạch sẽ này, như vậy sẽ làm bẩn nó mất.
Mà sau khi trở về, còn phải lãng phí thời gian nấu nước tắm rửa.
Tắm trong thùng gỗ lại không tiện đổi nước.
Bình thường còn tốt, thân thể sạch sẽ, một thùng nước là đủ rồi, từ khi tu luyện một thùng nước căn bản cũng không đủ.
Tắm một lần, cả thùng nước đều biến thành màu đen, căn bản là tắm không sạch.
Hồ nước này ấm áp, lại lớn như thế, tuyệt đối là chỗ tắm tốt.
Mà lúc này đã chạng vạng tối, trời tối sẽ không có người tới.
Lạc Thanh Chu không do dự nữa, cầm y phục, đi ra rừng trúc, nhìn thoáng qua cổng vòm, vừa cẩn thận quan sát một chút trong hồ và chỗ khác, thật sự không có người mới bước nhanh chạy ra ngoài, lập tức “Phù phù” một tiếng, nhảy vào chỗ hẻo lánh nhất trong hồ nước.
Bọt nước văng khắp nơi.
Một dòng nước ấm áp nháy mắt bao bọc toàn bộ thân thể.
Thoải mái!
Hồ nước này quả nhiên là chỗ tắm tuyệt hảo!
Trên bờ trời đông giá rét, trong nước ấm áp như xuân, toàn thân ngâm trong nước, những cơn đau nhức tựa hồ cũng hóa giải không ít.
Bởi vì nhiệt độ chênh lệch trong ngày quá lớn, mặt hồ có hơi nước lượn lờ, mông lung.
Hắn ngâm mình trong nước, cơ hồ không có người có thể nhìn thấy.
Cho dù có người đến gần, không nhìn kỹ, cũng khó có thể phát hiện.