Hắn hiện tại cũng không phải người cô đơn, đến lúc đó hắn không chỉ có muốn bảo vệ mình, còn muốn bảo hộ càng nhiều người bên cạnh mình.
Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, hắn một đường bay về phía phủ đệ Trương gia.
Lúc này trên đường phố vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, bất quá người đi dạo chợ đêm rõ ràng ít hơn hai ngày trước rất nhiều.
- A?
Đang lúc phi hành giữa không trung, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc trong đám người ở phía dưới!
Một bộ váy áo xanh nhạt, tư thái tinh tế đơn bạc, tóc đen đến eo, nắm trong tay một thanh bảo kiếm, thần tình lạnh như băng xuyên qua đám người, đi vào một đầu hẻm nhỏ yên lặng.
- Hạ Thiền?
- Làm sao nàng một mình đi ra? Không phải dân mù đường sao?
- Đã trễ như thế, đi nơi nào?
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, lập tức đi theo sau lưng.
Hạ Thiền cầm kiếm, xuyên qua hẻm nhỏ, đứng một hồi tại cửa ngõ, quan sát trái phải, tựa hồ đang tìm đường.
Lập tức, nàng lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, yên lặng theo ở phía sau.
Sau khi xuyên qua hai con đường, hắn đột nhiên phát hiện con đường phía trước càng ngày càng quen thuộc.
Không bao lâu.
Kia thân ảnh đơn bạc cầm kiếm, dừng ở trong một cái hẻm nhỏ, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu trong hẻm nhỏ đen nhánh, đứng trong âm thầm, không còn động.
Nơi này là Thành Quốc phủ.
Đầu hẻm nhỏ này là hẻm nhỏ thông đến cửa sau Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ rõ ràng nhớ kỹ, kia là một ngày thời tiết gió tuyết đan xen, hắn mở ra cửa sau, trong đầu hẻm nhỏ này phát hiện hai tên ăn mày nhỏ, đang nghẹn ngào run lẩy bẩy, thoi thóp trong gió tuyết.
- Kỳ quái, nàng tới nơi này làm gì?
Trong hẻm nhỏ, yên tĩnh im ắng.
Đạo thân ảnh kia đứng ở nơi đó hồi lâu, tiếp tục đi vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Trong lòng Lạc Thanh Chu càng thêm nghi hoặc, ở giữa không trung đi theo.
Hai bên phòng ốc nguy nga, mái cong vểnh lên.
Ánh trăng trong sáng chiếu xuống bị ngăn cản ngăn bên ngoài.
Chỗ sâu trong hẻm nhỏ, một màu đen kịt.
Nàng đi vài bước, lại ngừng lại.
Nàng nắm chặt kiếm trong tay, thần sắc trên mặt nhìn có chút khẩn trương, do dự một hồi lâu, vẫn tiếp tục đi vào bên trong.
Lạc Thanh Chu biết, nàng sợ tối.
Thế nhưng nàng là một dân mù đường, lá gan lại nhỏ, tại sao hơn nửa đêm một người đi tới hẻm nhỏ yên lặng đen tối?
Thiếu nữ tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi nhìn thấy cuối đường hẻm nhỏ, nhìn thấy cửa sau của Thành Quốc phủ, ngừng lại.
Cửa sau đóng thật chặt, tựa hồ đã thật lâu đều chưa từng mở ra.
Nàng đứng bên trong bóng đêm, ánh mắt nhìn một nơi nào đó, yên tĩnh hồi lâu, xoay người, đi ra hẻm nhỏ.
- Rảnh đến nhàm chán?
- Hay là muốn từ cửa sau tiến vào Thành Quốc phủ?
Lạc Thanh Chu không rõ, đành phải tiếp tục đi theo.
Thiếu nữ đi ra hẻm nhỏ, cũng không rời đi, xoay người, trực tiếp hướng về cửa chính Thành Quốc phủ.
Lạc Thanh Chu bắt đầu khẩn trương.
Nha đầu ngốc này rốt cuộc muốn làm gì?
Bên trong Thành Quốc phủ có rất nhiều võ giả hộ vệ, ngay cả Lạc Diên Niên cũng là cao thủ võ giả.
Cho dù kiếm của nàng lại nhanh, cũng tuyệt đối ngăn cản không nổi đối phương vây công.
Nàng đến đó làm gì?
Thiếu nữ cầm kiếm, trên mặt không nhìn ra thần sắc, đi thẳng tới cửa chính Thành Quốc phủ, đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu, nhìn về phía bảng hiệu trên cửa chính phủ đệ.
Hai bên đại môn có hai con sư tử đá ngồi xổm, bốn mắt giống như đèn lồng lom lom nhìn chằm chằm.
Hai tên hộ vệ đứng canh cửa đầu tiên nghi hoặc nhìn nàng một chút, lập tức tựa hồ nhận ra nàng, lập tức khẩn trương.
Một người trong đó lập tức mở cửa đi vào gọi người.
Một người khác nắm chặt đao trong tay, thần sắc khẩn trương dán phía sau cửa, ánh mắt cảnh giác mà lo sợ mà nhìn chằm chằm nàng, toàn thân căng cứng, tựa hồ bất cứ lúc nào chuẩn bị lui vào cửa bên trong.
- Rầm rầm!
Không bao lâu.
Thành Quốc phủ Nhị quản gia Vương Thành mang theo bảy tám tên võ giả vội vã đi ra ngoài cửa.
Lập tức xếp hàng trên bậc thang, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Ánh mắt Vương Thành đầy kiêng kỵ nhìn thiếu nữ dưới bậc thang một chút, đứng trên bậc thang chắp tay nói:
- Hạ Thiền cô nương, đêm khuya đến thăm Thành Quốc phủ ta, là vì chuyện gì?
Thiếu nữ đứng dưới bậc thang, cầm kiếm, thần sắc băng lãnh, ánh mắt vẫn như cũ nhìn qua bảng hiệu trên cửa chính.
Đối với bọn hắn, tựa hồ làm như không thấy.
Đối với sự tra hỏi của hắn, cũng tựa hồ không có nghe thấy.
Cửa chính Thành Quốc phủ lập tức lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Một bên đứng trên bậc thang, giương cung bạt kiếm, thần sắc khẩn trương, trận địa sẵn sàng đón quân địch, còn bên kia thì đứng dưới bậc thang, giống như chỉ là một người đi đường, không nhúc nhích, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, vừa nghi hoặc, lại sốt ruột.
Nha đầu ngốc này đứng ngẩn ra ở chỗ này làm gì, đi mau.