Nguyệt Vũ cưỡi một con bạch mã, mang theo hộ vệ đi phía trước dẫn đường.
Trong xe, an tĩnh một hồi.
Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí đặt Tần nhị tiểu thư vào chỗ ngồi bên cạnh, hỏi:
- Nhị tiểu thư, khỏe hơn không?
Tần Vi Mặc cúi đầu, sờ lên chân, có chút nhíu mày:
- Tỷ phu, vẫn còn có chút tê...
Lạc Thanh Chu nhìn đùi ngọc thẳng tắp dưới váy dài của nàng, nói:
- Xoa bóp một chút, để máu huyết lưu thông sẽ tốt hơn.
Tần Vi Mặc dừng một chút, nâng gương mặt nhuộm đỏ ửng xinh đẹp lên nhìn hắn, cắn cắn phấn môi, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, ngươi giúp Vi Mặc, xoa bóp... Được không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Lông mi Tần Vi Mặc rung động, ánh mắt ngượng ngùng lại dũng cảm mà nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên:
- Tỷ phu... Ngươi là đang ghét bỏ Vi Mặc, đúng không?
Lạc Thanh Chu không cách nào đối mặt với ánh mắt điềm đạm đáng yêu làm cho người ta đau lòng thương tiếc và âm thanh ôn nhu đó, đành phải bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, hai cánh tay đặt trên hai chân cách váy trắng mềm mại, vừa xoa, một vừa nói sang chuyện khác:
- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa nàng... Hình như có chút không đúng.
Tần Vi Mặc cúi đầu, nhìn hai tay hắn xoa bóp chân của mình, khẽ cắn phấn môi, thấp giọng nói:
- Ừm, tỷ phu, chúng ta phải cách nàng xa chút.
Lạc Thanh Chu xoa nhẹ một hồi, hỏi:
- Nhị tiểu thư, khá hơn chút nào không?
Thiếu nữ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cắn phấn môi, thấp giọng nói:
- Tỷ phu... Tiếp tục...
Tốt thôi, tiếp tục.
Ai có thể từ chối được một Lâm cô nương (*) chứ?
[* Ý nói Vi Mặc là Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng]
Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên đất, tiếp tục xoa bóp cho Lâm cô nương, không, tiếp tục xoa bóp cho Tần nhị tiểu thư, trong lòng suy nghĩ lại hôm nay mỗi một giọng nói cử động khi gặp Trưởng công chúa.
- Tỷ phu, cảm ơn ngươi.
Ánh mắt Tần nhị tiểu thư ôn nhu mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Lạc Thanh Chu chăm chú xoa nói:
- Không sao đâu, tiện tay mà thôi.
Tần nhị tiểu thư hé miệng mỉm cười:
- Tỷ phu, Vi Mặc nói, không phải xoa chân... Là chuyện hôm nay gặp Trưởng công chúa.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng.
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Tỷ phu không tiếp tục giấu dốt, còn nói với Trưởng công chúa ba mươi sáu kế, tin tưởng Trưởng công chúa nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Tần gia chúng ta xảy ra chuyện. Ý Tỷ phu không phải vậy sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, thở dài một hơi:
- Đúng là có ý này, nhưng còn có chính là, không gạt được.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư lưu chuyển ba quang, khẽ cười nói:
- Đúng vậy, tỷ phu tài hoa như hạo nguyệt trên trời, làm sao có thể giấu diếm được đây.
Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:
- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa sao lại đột nhiên kêu ta đi qua?
Tần nhị tiểu thư trầm ngâm một chút, nói khẽ:
- Trưởng công chúa rất thông minh, đoán chừng đã biết « chuyện xưa ba nước » kia không phải do ta viết, còn có thi từ đêm đó. Trưởng công chúa hẳn là phái người điều tra qua tỷ phu, nếu không hôm nay cũng sẽ không trực tiếp hỏi bài « Thủy Điệu Ca Đầu » kia.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, trước đó trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương đã thăm dò ta.
Tần nhị tiểu thư cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
- Tỷ phu, nhìn thái độ Trưởng công chúa hôm nay đối với ngươi, Vi Mặc cảm thấy...
Nói đến đây, nàng hạ thấp giọng, nhíu lại lông mày, thấp giọng thì thào:
- Trưởng công chúa có thể muốn cướp tỷ phu đi...
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng:
- Trưởng công chúa cần chính là « chuyện xưa ba nước », là ba mươi sáu kế, là thứ hữu dụng khác. Rất đơn giản, ta chỉ cần nói chỉ có ở Tần phủ, ta mới có thể hoàn chỉnh viết ra, nàng đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nữa. Nàng thông minh như vậy, không phải không biết hậu quả có một thủ hạ trong lòng có khúc mắc.
Đôi mắt Tần Vi Mặc đẹp như làn thu thuỷ nhẹ nhàng, khẽ cười nói:
- Tỷ phu nói đúng lắm, Trưởng công chúa thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không cưỡng ép cướp tỷ phu đi.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, luôn cảm thấy lời Tần nhị tiểu thư có nghĩa khác.
Lại giúp nàng xoa nhẹ đùi và bắp chân một hồi, vừa đứng dậy nói:
- Nhị tiểu thư, lần này cũng không có vấn đề chứ.
Tần Vi Mặc thử giơ hai chân lên một chút, mỉm cười nói:
- Ừm... Tạ ơn tỷ phu.
Lạc Thanh Chu lui lại một bước, ngồi xuống đối diện, lập tức xoay người, xốc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài.
Màn đêm đã bao phủ cả tòa thành trì.
Cửa hàng đầu đường đều phủ lên đèn lồng, người đi đường vẫn rất nhiều.
Mấy giờ rồi cả chợ đêm đều thắp đèn rồi.
Lạc Thanh Chu thò đầu ra, nhìn phía sau xe ngựa.
Cách mười bước, thân ảnh đơn bạc cầm kiếm kia, một thân một mình đi theo phía sau cùng, cô độc yên lặng có chút làm người đau lòng.
Ánh mắt hai người giao hội giữa đêm tối.