Nếu như từng binh sĩ đều an phận thủ thường, được chăng hay chớ, cả một đời cũng chỉ muốn làm một lính nho nhỏ, cứ làm tốt việc của mình là được, vậy nhánh quân đội này không thể nào có sức chiến đấu, càng không có khả năng vẫn luôn đánh thắng trận.
Lời này nói xong, trong phòng lập tức yên lặng.
Một lúc lâu sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lên giọng nói:
- Binh sĩ không muốn làm tướng quân, không phải binh sĩ tốt... Lạc công tử, nói hay lắm!
Tần nhị tiểu thư ở bên cạnh mài mực, cúi đầu, khóe miệng có chút nhúc nhích.
Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng một chút, lại đột nhiên hỏi:
- Vậy Lạc công tử cảm thấy, thân là chủ soái một quân, cũng nên có loại suy nghĩ này hay không?
Chủ soái một quân?
Lạc Thanh Chu giật mình, cúi đầu cung kính đáp:
- Tại hạ chỉ là một thư sinh, sao dám nói bừa chủ soái một quân. Lời nói vừa rồi, cũng chỉ là thuận miệng nói, điện hạ không cần coi là thật.
Trong phòng bỗng chốc yên lặng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bút lên, chấm chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết chữ, vẫn bình tĩnh thong dong như cũ:
- Lạc công tử không dám trả lời vấn đề chủ soái một quân, vậy, bản cung hỏi một chút vấn đề của bản cung. Lạc công tử cảm thấy, có được phong quốc giống như bản cung, có được binh tướng gần mười vạn, Trưởng công chúa dưới một người, trên vạn người, là nên giống câu nói kia, an giữ bổn phận, hay giống Lạc công tử vừa nói như vậy, lòng mang lý tưởng, có lòng cầu tiến, tiếp tục cố gắng?
Vừa nghe lời này.
Tần nhị tiểu thư đang mài mực, hai tay lập tức run lên.
Lạc Thanh Chu càng giật mình, ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua rèm châu nhìn về phía thân ảnh váy hồng mơ hồ trước bàn dài, sắc mặt thay đổi một chút, cúi đầu nói:
- Điện hạ, tại hạ chỉ là một thư sinh...
- « Thủy Điệu Ca Đầu » kia, là ngươi làm?
Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, thừa nhận nói:
- Điện hạ anh minh.
Thi từ khác có thể tiếp tục giảo biện giấu diếm, nhưng thi từ làm trên thuyền hoa, cũng không cần thiết giấu diếm nữa.
Bởi vì lúc ấy vị Đường công tử kia đã thấy là ai làm.
Mà trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh đã nhắc nhở qua hắn.
Trưởng công chúa hẳn là đã sớm tra ra được.
Cho nên, mạnh miệng không thừa nhận, sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Vậy bài 【 Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên 】 thì sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại hỏi.
Lạc Thanh Chu cảm giác ánh mắt Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh nhìn tới, cúi đầu cung kính nói:
- Cũng là tại hạ sáng tác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp tục cúi đầu chấm mực, thản nhiên nói:
- Bài « Vịnh Mai » này, nghe nói đã truyền tới kinh đô, được văn nhân kinh đô ca tụng là có một không hai trong thơ về mai. Nghe nói là một nữ tử gọi là Tô Thanh Uyển truyền đi, ngươi biết nàng sao?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Tại hạ gặp qua Tô cô nương một lần.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, xuyên thấu qua rèm châu nhìn hắn nói:
- Gặp một lần, tiện tay lấy ra một bài vịnh mai có một không hai như thế sao? Lạc công tử, bài này, hẳn là ngươi viết riêng cho người nào đó? Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên... Đẹp như vậy, ở Tần gia, chỉ sợ cũng chỉ có một người mới xứng?
Tần Vi Mặc đang cúi đầu mài mực, ngón tay trắng nõn nắm chặt thanh mực trong tay, nhìn không rõ biểu hiện trên mặt.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Tại hạ tiện tay làm mà thôi.
- Tiện tay làm?
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh:
- Tốt cho câu tiện tay làm. Lạc công tử, bản cung rất thích tài hoa nhị tiểu thư Tần phủ các ngươi, nên rất muốn mang nàng đi. Ngươi nguyện ý không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhị tiểu thư thân thể ốm yếu, chỉ sợ không cách nào đi theo hầu hạ điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn nói:
- Vậy Lạc công tử thân thể ốm yếu sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu yên lặng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thu hồi ánh mắt, cầm giấy tuyên trên bàn, nhìn chữ phía trên nói:
- Bản cung rất thích quy tắc « chuyện xưa ba nước » này, càng ưa thích người có thể viết ra chuyện xưa này. Lạc công tử, bản cung hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một, bản cung mang Tần nhị tiểu thư đi, nuôi dưỡng ở Hỏa Nguyệt Quốc, làm việc cho bản cung, hai, nếu như ngươi có thể viết ra một chuyện xưa khác khiến bản cung hài lòng, bản cung xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ai đã từng lừa gạt bản cung, bản cung cũng sẽ không truy cứu nữa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, yên lặng như trước.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn xem trên tuyên chỉ chuyện xưa, thản nhiên nói:
- « Chuyện xưa ba nước » này rất đặc sắc, Tần nhị tiểu thư viết cho bản cung bản chuyện xưa này, bản cung cũng không xem không. Tối hôm qua Tần gia các ngươi xảy ra chuyện, bản cung đã biết.