Lạc Thanh Chu nói:
- Vì sao?
Bách Linh thấp giọng nói:
- Tiểu thư không thích mùi người khác.
Nói rồi nàng đẩy cửa ra:
- Cô gia, vào nhanh đi. Giúp Thiền Thiền dùng khăn nóng lau trán, cổ, thân thể một chút.
Lạc Thanh Chu:
- ? ? ?
Bách Linh hì hì cười một tiếng:
- Cô gia, đùa ngươi. Lau trán lau cổ là được rồi, nơi khác, ngươi cũng không thể đụng loạn.
Nói xong, đẩy hắn vào, khua tay nói:
- Cô gia, ngươi phải chăm sóc Thiền Thiền thật tốt, ta phải đi xem tiểu thư.
- Ầm!
Sau lưng cửa phòng đóng lại.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mới bưng chậu, đi tới trước giường.
Trong phòng màn cửa kéo ra, tia sáng rất tối.
Thiếu nữ lạnh lùng kia nằm trên giường, quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ nóng bừng và tóc dài đen nhánh.
Đôi tròng mắt kia ngơ ngác mở to, đang thất thần nhìn qua trướng mạn trên đỉnh đầu, thấy hắn đi tới, mới nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu vắt khô khăn mặt, đi đến trước giường nói:
- Bách Linh phải đi xem đại tiểu thư, cho nên nói ta tới chăm sóc ngươi. Ta giúp ngươi đắp trán, lau cổ, có được không?
Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn, giống như bị nóng đến choáng váng, không nói gì, cũng không hề động.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, khăn mặt đặt trên trán của nàng, lau sạch nhè nhẹ một hồi, rồi chuyển xuống, lau sạch cổ của nàng, ôn nhu an ủi:
- Không có chuyện gì, phát sốt mà thôi, hẳn là mấy đêm rồi mệt nhọc, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.
Lạc Thanh Chu tới chậu nước giặt khăn mặt, sau đó tới ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, nói:
- Tay, cánh tay cũng lau một chút có được không? Như vậy có thể giúp ngươi giải nhiệt, sẽ không quá khó chịu.
Thiếu nữ vẫn ngơ ngác nhìn hắn như cũ, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng vài lần, tay vươn vào trong chăn, lấy tay nhỏ nàng ra, xắn tay áo của nàng lên, bắt đầu dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch.
Lau xong bên này, lại lau bên kia.
Sau một lúc lâu, lại bắt đầu lau từ cái trán tới cổ.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối đều ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì, không hề động, dịu dàng ngoan ngoãn, ốm yếu khiến người đau lòng.
- Thật ra lúc phát sốt, chăn mền không thể đắp quá dày, phải giải nhiệt.
Lạc Thanh Chu buông khăn mặt xuống, xốc chăn mền trên người nàng xuống, đặt bên trong, chỉ đắp cho nàng một tầng chăn mền thật mỏng.
- Hạ Thiền, ngươi nếu lạnh cứ nói, lúc thân thể phát sốt, có đôi khi nóng hổi phát nhiệt, có đôi khi sẽ phát lạnh.
- Nhắm mắt lại đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi tỉnh ngủ sẽ khỏe hơn.
- Đúng rồi, Bách Linh nấu thuốc cho ngươi chưa? Có gọi đại phu đến xem chưa?
Lạc Thanh Chu nói một mình trong chốc lát, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Bách Linh hỏi một chút.
Lúc này, thiếu nữ trên giường rốt cục mở miệng:
- Không... Không ăn, thuốc... đắng...
Lạc Thanh Chu đưa tay lên sờ trán của nàng, vẫn còn nóng hổi, nói:
- Không uống thuốc chỉ sợ hạ sốt rất chậm, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, mắt nhắm lại uống vào đi. Hạ Thiền cô nương giết người đều không sợ, còn sợ uống thuốc?
Thiếu nữ ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Sợ...
Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, ôn nhu khuyên nhủ:
- Hạ Thiền, sau này ban đêm đừng đi trồng hoa nữa. Nếu như thực sự muốn đi, thì đi ban ngày. Ban đêm nhiệt độ không khí thấp, âm khí nặng, mà ngươi thể lạnh, cho nên rất dễ sinh bệnh.
Thiếu nữ ở lại một hồi, thấp giọng nói:
- Ta... Ta thể, không lạnh...
Lạc Thanh Chu đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, sau đó đặt bàn tay nhỏ của nàng lên má mình, nói:
- Nhìn xem, chính ngươi chắc cảm giác được, mặt của ta nóng, tay của ngươi là lạnh. Ngươi bình thường thân thể vẫn luôn lạnh, ngươi không phát hiện ra sao?
Đêm đó Thần hồn của hắn xuất khiếu có thể nhìn thấy rõ ràng toàn thân thiếu nữ này ngưng kết băng tinh, ngay cả khí tức bốn phía cũng ngưng kết băng tinh, làm sao có thể không lạnh?
Hơn nữa chỉ cần nàng tới gần Tần nhị tiểu thư, Tần nhị tiểu thư sẽ cảm nhận được rõ ràng.
Mắt thiếu nữ lộ ra vẻ bối rối, thân thể chậm rãi rụt lại vào phía trong, miệng vẫn thấp giọng quật cường nói:
- Không, không lạnh...
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, khuyên nhủ:
- Dù sao ban đêm ngươi đừng đi trồng hoa nữa, không tốt cho thân thể ngươi. Nghe Bách Linh nói, kiếm pháp của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng thật ra ngươi căn bản cũng không có luyện qua võ, thể chất của ngươi rất yếu, không phải đêm đó mắc mưa cũng nhảy mũi phát run sao. Hạ Thiền, chuyện này, không cần thiết cậy mạnh, cũng không cần trốn tránh. Ta nói, cũng không phải chế giễu ngươi, chỉ là quan tâm ngươi. Còn chuyện kiếm tiền, chờ thân thể dưỡng tốt lại nói. Mà nói thật, ngươi thật sự không cần thiết liều mạng kiếm tiền như vậy. Nếu như ngươi cần tiền, ta có thể cho ngươi.
Ngừng tạm, hắn lại nói:
- Đương nhiên, bây giờ ta không có bao nhiêu tiền. Nhưng ta rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó, có thể cho ngươi rất nhiều. Ngươi cảm thấy thế nào?
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, nhìn vào trong, yên lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói:
- Không muốn... Không muốn ngươi... Ta, chính ta tự...