Sắc mặt Tống Như Nguyệt khó coi, cuống quít kéo y phục nữ nhi mình.
Tần Vi Mặc lại cúi đầu, âm thanh yếu đuối lại bình tĩnh nói:
- Vâng.
Lúc này, Tôn Xảo Hương đột nhiên hai đầu gối khẽ cong, quỳ trên mặt đất, lớn giọng nói:
- Trưởng công chúa, nàng nói dối! hai bài thơ này, đều là chất nhi dân phụ Tống Chinh Minh sở tác!
Đại sảnh lần nữa khe khẽ bàn luận.
- Bài thơ này hai ngày trước ta cũng nghe qua, đích thật là Tống gia tài tử kia làm...
- Chậc chậc, không ngờ Tần gia tiểu thư này nhìn nhu nhu nhược nhược, làm cho người yêu mến, lại mất mặt như vậy, ăn cắp thi từ người khác, lại còn dám ở trước mặt Trưởng công chúa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói là tự mình làm...
Trong đại sảnh dị thường yên tĩnh.
Trong phòng tiếng nghị luận không ngừng truyền đến.
Tống Như Nguyệt đỏ mặt.
Sắc mặt Tần Văn Chính cũng trở nên khó coi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn một nhà bốn miệng này, yên lặng một chút, ánh mắt nhìn thiếu nữ nhu nhược kia nói:
- Đọc tiếp.
Tần Vi Mặc cúi đầu nhìn về phía bức tranh trong tay, tiếp tục ôn nhu thì thầm:
- Trống trận vang vọng cả chiều thu, tinh kỳ đầu thành xuôi theo mặt trời lặn. Thiếu niên có tuổi vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi vì ai. Đợi cưỡi ngựa vào nam ra bắc, âm thanh báo trước động trời tây. Ngày về còn có thể gặp mặt nhau. Trăng đầu xuân, chim quyên không cần phải gáy.
Lời nói vừa dứt, Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất lần nữa lớn giọng nói:
- Trưởng công chúa! Bài thơ này vẫn là chất nhi dân phụ Tống Chinh Minh làm ra!
Trong phòng tiếng nghị luận càng nhiều hơn.
Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được, tức giận nói:
- Tôn Xảo Hương! Ngươi nói là chất nhi ngươi làm ra, có chứng cứ gì?
Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không có trả lời.
Trên đài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, nhìn thị nữ bên cạnh một chút, nói:
- Lấy bức tranh vừa rồi Tống gia tặng tới.
Thị nữ rất nhanh tìm bức tranh trong những lễ vật kia ra, mở ra, đặt ở trước mặt nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thi từ phía trên một chút, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối kia, nói:
- Đọc tiếp.
Tần Vi Mặc vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu, tiếp tục thì thầm:
- Nhất định núi xanh chẳng có tùng. Rễ kia vốn phá thạch nham trong. Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng. Bất kể gió tây nam bắc đông.
- Đọc tiếp.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói.
Tần Vi Mặc tiếp tục ôn nhu thì thầm:
- Mưu thần trong màn trướng công đường, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Phối hợp tinh diệu đều phát huy. Chiến trường dù sa cơ thất thế, vẫn một lòng kinh định ý chí ta. Cùng người một khúc « Nộ Phong ca », quần thần ai ai đều đến chúc.
- Đọc tiếp.
Tần Vi Mặc thở hổn hển, đem một bài thơ cuối cùng đọc:
- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,
Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng, không nói gì thêm.
Trong đại sảnh, câm như hến.
Buồng trong trong tiếng nghị luận càng gia tăng.
- Ăn cắp! không ngờ toàn bộ lại là ăn cắp!
- Mấy bài thơ này ta đều nhìn qua, rõ ràng đều là vị đại tài tử Tống gia kia làm ra.
- Quá ghê tởm, cũng dám ở trước mặt lừa gạt Trưởng công chúa!
- Tần gia đây là đại nghịch bất đạo! Trưởng công chúa vừa đánh thắng trận trở về, bọn họ không ngờ lại dùng đạo văn trêu đùa trước mặt Trưởng công chúa...
Nghe được những lời bàn tán này, Tống Như Nguyệt sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Trên đài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đem bức tranh Tống gia trong tay đưa lên đưa tới trước mặt Giang Cấm Nam, nói:
- Giang thành chủ, ngươi xem trước một chút đi.
Giang Cấm Nam tiếp nhận bức tranh, ngưng mắt nhìn lại.
Đợi hắn xem hết tất cả thi từ phía trên, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói:
- Trưởng công chúa, cái này... mấy bài thơ này...
Hắn không hề tiếp tục nói, lập tức sắc mặt âm trầm đem bức tranh Tống gia cầm xuống dưới, đưa cho Tần Văn Chính nói:
- Văn Chính huynh, chính ngươi xem thật kỹ một chút!
Tần Văn Chính tiếp nhận bức tranh, nhìn về thi từ phía trên.
Bên cạnh Tống Như Nguyệt lập tức bước tới cùng nhìn.
Hai người nhìn một bài, chính là sắc mặt trắng nhợt, đợi xem hết tất cả thi từ phía trên, thân thể Tống Như Nguyệt mềm nhũn, bị dọa ngồi phịch trên mặt đất.
Tần Vi Mặc không có người nâng, đang muốn té ngã, bị Tần Xuyên bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Tần Văn Chính sắc mặt khó coi, cứng nửa ngày, tay run run, đem bức tranh trong tay, đưa tới Giang Cấm Nam trước mặt vẻ mặt âm trầm.
- Văn Chính huynh, lá gan của lệnh thiên kim thật là lớn!
Giang Cấm Nam lạnh giọng nói xong, triển khai bức tranh, trầm giọng đọc mấy bài thơ từ phía trên.