Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 310: Thì ra là phu nhân ném




Lạc Thanh Chu bay về tới Tần phủ, lại nhịn không được đi vườn hoa phía sau chỗ ở nhạc mẫu đại nhân nhìn thoáng qua.

Thân ảnh đơn bạc kia vẫn như cũ một thân một mình, yên lặng ở nơi đó trồng hoa, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, dán ở trên gương mặt, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, váy áo trên người dính đầy bùn đất.

Một vòng trăng tròn lộ ra nửa bên gò má từ bên trong tầng mây, len lén nhìn thiếu nữ cô độc mà cần cù bên dưới, dát lên một tầng ánh sáng trong sáng cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy mồ hôi của nàng.

Chuôi bảo kiếm làm cho người sợ hãi vẫn như cũ đặt ở trên bùn đất, giống như chủ nhân của nó, yên tĩnh im ắng, vô cùng đơn giản.

Lạc Thanh Chu lại nhìn một hồi, lặng lẽ rời đi.

Chẳng biết tại sao, nhìn thiếu nữ kia cô tịch đơn bạc, một thân một mình ở dưới ánh trăng bận rộn, trong lòng hắn có chút khó chịu không hiểu.

Trở lại nơi Tần nhị tiểu thư ở, ở trên nóc nhà chờ đợi một hồi, xuyên thấu nóc nhà, bay vào gian phòng.

Bên trên giường mỹ nhân, vị nhạc mẫu đại nhân kia vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Trên giường, Tần nhị tiểu thư... Hả?

Trong âm thầm, Tần nhị tiểu thư vậy mà mở to hai mắt, áp sát vào phía sau lưng hắn, một tay nhỏ cầm tay của hắn, miệng vậy mà đang cắn... Không đúng, đang dán lên lỗ tai của hắn, miệng giống như đang nhẹ giọng nỉ non cái gì đó.

Lạc Thanh Chu giật mình, bay đến chỗ gần.

Âm thanh thiếu nữ nỉ non truyền đến:

- Tỷ phu... Vi Mặc biết được ngươi đang vờ ngủ, đúng hay không? Ngươi nếu còn không động... Vi Mặc liền muốn cắn ngươi...

- Mẫu thân ngủ thiếp đi... Tỷ phu, Vi Mặc không có lừa ngươi...

- Tỷ phu... Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu tung bay ở phía trên màn, nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, nghe lời nói nỉ non của nàng, trong lúc nhất thời trong lòng càng thêm mâu thuẫn.

Thiếu nữ một mình giày vò trong chốc lát, tựa hồ mệt mỏi, ôm hắn, trong bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Lạc Thanh Chu lúc này mới hồn phách quay về cơ thể.

Thân thể vẫn như cũ khó chịu, bất quá, đã trong phạm vi có thể khắc chế.

Hắn đối mặt với vách tường, cảm thụ được thiếu nữ mềm mại cùng thở ra nhiệt khí sau lưng, không dám cử động, nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ miên man.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Trời tờ mờ sáng.

Tống Như Nguyệt ngủ ở bên trên giường mỹ nhân rốt cục tỉnh lại.

Nàng rời giường, đi đến trước màn che ngăn cách thư phòng và buồng trong, an tĩnh nhìn vào trên giường.

Một lúc lâu sau.

Thở dài một hơi bé không thể nghe, quay người đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng rời đi thật, nhẹ nhàng lấy ra tay và chân của thiếu nữ, lặng lẽ rời giường, đi ra gian phòng.

Thu nhi cùng Châu nhi đã rời giường.

Thu nhi gặp hắn ra ngoài, từ bên trong nơi hẻo lánh lấy ra một chiếc giày, đặt ở trước mặt hắn.

Châu nhi thì từ bên ngoài bồn hoa kiếm về một cái khác, đặt ở trước mặt hắn.

Hai nha hoàn đều ăn ý ngậm miệng, không nói gì.

Lạc Thanh Chu kì quái nhìn hai người một chút, sợ vị nhạc mẫu đại nhân kia lại trở về, không dám hỏi nhiều, lập tức mang giày, vội vàng rời đi.

- Thì ra là phu nhân ném.

Hai nha hoàn thấy hắn ra cửa, nhìn nhau, thấp giọng nói.

Vừa rồi các nàng ở trong sân tận mắt thấy phụ nhân lạnh mặt, gương mặt ghét bỏ dùng hai ngón tay mang theo một chiếc giày, giống như ném rác rưởi ném vào bên trong bồn hoa, lập tức nghênh ngang rời đi.

- Nguyên lai phu nhân đã sớm biết.

Thu nhi lẩm bẩm.

Châu nhi thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Trong lòng phu nhân thật ra rất mâu thuẫn, rất khó chịu...

- Nếu không phải thân thể tiểu thư... Ai...

Hai nha hoàn thở dài không thôi.

Sau khi Lạc Thanh Chu ra cửa, trong lòng suy nghĩ miên man, đi về chỗ ở.

Đang đi đến chỗ ngoặt đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đi tới từ trên đường nhỏ đá cuội bên cạnh.

Thân thể đơn bạc tinh tế, bộ dáng thanh lệ băng lãnh.

Một thân váy xanh dính đầy bùn đất, trên trán và trên mặt cũng dính bùn đất, bên trên tóc dài rủ xuống sau lưng đen nhánh còn dính đầy vụn cỏ.

Mấy sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, lộn xộn dán ở trên gương mặt của nàng.

Nhìn có chút chật vật.

Chỉ là bảo kiếm nắm ở trong tay vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác băng lãnh túc sát không thể tới gần.

Thiếu nữ kia cũng nhìn thấy hắn, hơi giật mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc trước nếu gặp tình cảnh này, mỗi lần đều là Lạc Thanh Chu tránh trước ánh mắt của nàng. Nhưng hôm nay, lại là ánh mắt nàng tránh trước.

Lập tức, nàng bước nhanh hơn, nắm chặt kiếm trong tay, cúi đầu, giống như chạy trốn, bước nhanh đi ở phía trước.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đuổi theo, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, chờ một chút, ta có lời hỏi ngươi.

Thiếu nữ không chỉ có không có dừng bước lại, ngược lại đột nhiên chạy.