Thiếu nữ an tĩnh ngồi xổm ở nơi đó, nghiêm túc chất đống bùn đất, hai tay nhỏ lúc đầu tuyết trắng lúc này đã tràn đầy bùn đất, trên người cũng dính đầy bùn đất.
Trên trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều dính bùn đất.
Lạc Thanh Chu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chưa hề thấy qua chuôi bảo kiếm này rời khỏi tay nàng, nhưng đêm nay, chuôi bảo kiếm nàng cho dù lúc ngủ cũng muốn nắm chắc lại bị đặt ở trên bùn đất sau lưng, thật lâu cũng không có nhìn một cái.
Thiếu nữ cắm gốc hoa trước người vào chậu, lại qua ôm bình nước, bắt đầu tưới nước cho hoa, đưa tay quệt qua mồ hôi trên trán, mà bên trên gương mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong con ngươi tràn đầy chăm chú.
Tưới nước xong, nàng tiếp tục trồng gốc hoa tiếp theo.
Vườn hoa rất lớn, ngoại trừ hoa, còn có các bụi cây.
Bên cạnh vườn hoa là hậu hoa viên của Tống Như Nguyệt, bên trong càng nhiều hoa cỏ trân quý, mỗi ngày ngoại trừ xới đất ra còn phải đào đi cây chết, trồng cây mới, tưới nước làm cỏ cắt tỉa vân vân.
Lạc Thanh Chu lại yên lặng nhìn một hồi, bay lên giữa không trung, phiêu đãng rời đi.
Kỳ quái, thiếu nữ này không ở Linh Thiền Nguyệt cung, nơi đó vì sao còn rét lạnh như vậy, thần hồn khó mà tiếp cận?
Chẳng lẽ có pháp khí hoặc những vật khác?
Lạc Thanh Chu vừa bay ra Tần phủ, đột nhiên nhìn thấy nha hoàn tối hôm qua đang ở đầu cửa ngõ.
Lúc này, nha hoàn tựa hồ đã làm xong chuyện, đang từ cửa ngõ đi vào hẻm, chuẩn bị trở về Tần phủ.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, không tiếp tục để ý, nhanh chóng rời đi.
Chờ hắn đi vào Uyên Ương lâu, mái nhà trống trơn, đạo thân ảnh xanh nhạt kia cũng không có ở đây.
Đêm nay không tới sao?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghĩ, ở trên mái nhà chờ đợi trong chốc lát, phiêu nhiên rời đi.
Hắn quyết định đi Thành Quốc phủ nhìn thử.
Không biết tiểu Lâu hiện tại thế nào.
Cùng lúc đó.
Trong phòng, thiếu nữ dán phía sau thân thể của hắn chẳng biết lúc nào, vậy mà tỉnh lại.
Lúc này, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, cánh tay ôm hắn, miệng nhỏ chạm vào bên trên vành tai của hắn, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, mẫu thân đã ngủ thiếp đi...
Đêm khuya, Thành Quốc phủ.
Yên tĩnh im ắng.
Cửa ra vào các tòa viện lạc và đầu các con đường đều treo hai ngọn đèn lồng, trong đêm tối tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Lúc này, vẫn như cũ có người làm mang theo đèn lồng đi lại trong phủ.
Lạc Thanh Chu từ cửa sau xe nhẹ đường quen nhẹ nhàng đi vào.
Hắn trước đi đến nhìn thoáng qua căn viện hắn và Tiểu Điệp đã từng ở.
Trong nội viện cỏ dại rậm rạp, hoàn toàn hoang lương.
Sớm đã không có người ở, lại cũng không có người tới quét dọn.
Trên bậc thang mọc đầy rêu xanh.
Trên cửa sổ, trong phòng, đầy bụi trần.
Lạc Thanh Chu ở trong viện một hồi, trong tầm mắt không khỏi nổi lên hình tượng lúc trước một chủ một bộc ở bên trong khu nhà nhỏ này sống nương tựa lẫn nhau.
Trong trí nhớ càng xa xôi còn có thân ảnh của một nữ nhân gầy yếu rất đáng thương.
Thời gian lúc trước, bây giờ nghĩ lại, lại không đành lòng quay đầu.
Còn tốt, hắn và Tiểu Điệp đã rời đi.
Nhân họa đắc phúc, mới có cuộc sống bây giờ.
Vừa so sánh, Tần phủ mới giống như là nhà của bọn hắn, trong lòng đối với Tần phủ cũng càng thêm cảm kích thân thiết.
Sau một lúc lâu.
Tâm tình hắn phức tạp rời đi, lướt tới tiểu viện Nhị phu nhân Dương Bình Nhi cùng tiểu Lâu ở.
Một đường không người.
Chỉ có ngọn đèn mờ sáng chập chờn ngoài hành lang.
Lạc Thanh Chu vừa tiếp cận tòa tiểu viện trong trí nhớ kia, đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đánh tới, toàn thân đột nhiên căng cứng, vô ý thức bộc phát ra tất cả lực lượng cùng tốc độ, “Bá” một tiếng nhảy lên đến không trung.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Địa phương hắn vừa mới bay đi đột nhiên xuất hiện một đạo quyền ảnh, quyền kia lập tức ảnh bạo tạc mà đến, biến thành khí lưu gió mạnh đáng sợ, tan ra bốn phía.
Đồng thời, một nam tử trung niên toàn thân tản ra ánh sáng huyết hồng như hỏa diễm thiêu đốt đột nhiên nhanh chân đi ra từ bên trong nơi hẻo lánh, cả người bễ nghễ, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nói:
- âm hồn tiểu quỷ từ đâu tới dám du đãng đến Thành Quốc phủ ta?
Thân ảnh kia, Lạc Thanh Chu quen thuộc.
Giọng nói kia, Lạc Thanh Chu càng quen thuộc hơn.
Vậy mà chính là vị phụ thân kia của hắn, Lạc Diên Niên!
Một cỗ khí tức võ giả đáng sợ đập vào mặt, thiêu đốt toàn bộ thần hồn hắn có chút run rẩy.
Trong lòng Lạc Thanh Chu sợ hãi, không còn dám ở lâu, lập tức từ trên không trung rời đi.
Bay khỏi Thành Quốc phủ, hắn lập tức lại chậm rãi hạ xuống tới từ trên bầu trời, phi hành ở độ cao không chênh lệch với các nóc nhà.
Vô luận là du hồn hay là thần hồn, cũng không thể bay quá cao.
Về phần bay lên mây xanh, càng không thể nào.