- Nhưng chuyện đã đến nước này, lão phu cũng không có gì để nói. Trận chung kết ngày mai, Phiêu Miểu Tiên Tông ta sẽ không giống như lúc trước, chú ý đạo nghĩa gì nữa. Lão phu sẽ tự mình lên đài, lĩnh giáo công pháp Nho đạo của Bạch viện trưởng.
Bạch Y Sơn lạnh nhạt nói:
- Bạch mỗ cũng rất chờ mong Công Dương trưởng lão chỉ giáo.
Công Dương Nham cười lạnh một tiếng, nói:
- Trận chung kết không giới hạn số trận đấu. Lão phu ngày mai cũng muốn nhìn xem, Đại Viêm các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ.
Bạch Y Sơn không nói gì nữa.
Lúc này, không cần phải tranh lời với hắn.
Nhạc Dương Lâu đột nhiên mở miệng nói:
- Đại hội lần này, Nguyệt Dao không tới sao? Nếu không tới, thật đúng là đáng tiếc, lão phu rất muốn nhìn một chút, nàng rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Tông ta, hiện tại đã là tu vi gì?
Bạch Y Sơn nhìn về phía hắn, đang muốn nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm:
- Tu vi của nàng rất thấp, nhưng đủ để đánh chết ngươi.
Lời này vừa nói ra, không riêng gì mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông nhìn về phía người nói, mọi người Đại Viêm cũng đều quay đầu nhìn lại.
Hàn mang trong mắt Nhạc Dương Lâu chợt lóe, nhìn hắn nói:
- Nói chuyện lớn ai cũng biết, nếu nàng thật sự có bản lĩnh đó, lão phu ngày mai sẽ ở trên chiến đài chờ nàng. Đến lúc đó, đừng trách lão phu lấy lớn hiếp nhỏ là được.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Đương nhiên sẽ không trách ngươi, không ai sẽ trách một người chết.
Giữa sân đột nhiên im lặng.
Hai bên nhìn nhau, không nói gì nữa.
Người quan sát chung quanh cũng đều im như hến, âm thầm bội phục thiếu niên to gan này.
Đối phương chính là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Phiêu Miểu Tiên Tông, chủ của một phong.
- Được, rất tốt.
Nhạc Dương Lâu gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên:
- Yên tâm đi, ngươi giết nhiều người Phiêu Miểu Tiên Tông ta như vậy, lão phu sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng. Lão phu sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy, những người bên cạnh ngươi ai nấy đều chết thê thảm, sau đó lại tận mắt nhìn thấy Đại Viêm diệt vong, cuối cùng...
Nói đến đây, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía đám người Đại Viêm phía cuối, đứa bé được một nữ tử ôm vào trong ngực, nói:
- Cuối cùng, lão phu sẽ cho hắn tận mắt nhìn thấy ngươi bị chém đầu, tiêu diệt thần hồn, tan thành mây khói.
- Đi thôi.
Công Dương Nham quay người rời đi.
Những người khác của Phiêu Miểu Tiên Tông cũng đều dùng ánh mắt âm trầm nhìn mọi người Đại Viêm một cái, đi theo phía sau rời đi.
Lúc Nhạc Dương Lâu rời đi, lại nhìn hắn nói một câu:
- Lam Lăng sẽ tận mắt nhìn thấy ngươi chết đi, thân thể của nàng bị ngươi cắt đứt tất cả sinh cơ, nhưng không sao, lão phu sẽ một lần nữa giúp nàng tìm một thân thể tốt hơn. Nói cho Nguyệt Dao biết, Lam Lăng vẫn rất hâm mộ nàng.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là Lôi Linh chi căn trong cơ thể đang rung động không ngừng.
Đồng thời, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn đều đang biến ảo các loại màu sắc.
- Màu sắc của Ngũ Linh Quả.
Phía sau, cách đó không xa trong rừng cây.
Thiếu nữ mặc váy trắng đang yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng hắn.
Bên cạnh nàng, một người ôm kiếm, một người ngửi hoa.
Ánh trăng chiếu xuống, bị cành lá rậm rạp cắt thành từng chút tinh quang, điểm xuyết trên người các nàng, phảng phất như một bức họa xinh đẹp.
- Tiểu thư, cô gia hình như muốn đột phá...
- Tiểu thư, ngươi có phải đã nói, chờ sau khi cô gia đột phá Vũ Vương, sẽ có thể khi dễ ngươi?
- Thiền Thiền, tiểu thư không nói gì, chấp nhận...
- Ô, Tiểu Bách Linh thật sợ, chờ cô gia khi dễ tiểu thư xong, sẽ… sẽ đến phiên Tiểu Bách Linh, nhưng Tiểu Bách Linh chỉ muốn vĩnh viễn làm một Tiểu Bách Linh phấn nộn trắng trẻo băng thanh ngọc khiết, ô ô ô...
- Đúng rồi Thiền Thiền, cô gia thích loại yếm gì? Ngươi có thể cho ta mượn một cái không?
.....
Đêm khuya vắng vẻ.
Gió biển thổi từ vách đá, mang theo cảm giác mát mẻ tanh ẩm.
Lạc Thanh Chu đứng bên ngoài lều trại, suy nghĩ sự tình.
Trong lều.
Nữ đế và bảo bảo đã ngủ.
Nguyệt Vũ yên lặng đứng ở phía sau hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
Nguyệt Ảnh thì đứng ở bên cạnh, nắm chuôi kiếm bên hông, khuôn mặt lãnh khốc nhìn nơi khác, tựa hồ cũng không có chú ý đến hắn.
Nhưng khi Lạc Thanh Chu nâng bước chân lên, nàng đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi đi đâu?
Lập tức lại nói:
- Bệ hạ phân phó, kêu ngươi sớm nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Vậy ta có thể đi tiểu tiện một chút được không?
Nguyệt Vũ ở phía sau cười trộm.
Nguyệt Ảnh mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu nâng bước lên, trực tiếp đi về phía lều trại Tiêu Vân Các, dừng lại bên ngoài lều trại của Bạch Vi Nhi nói:
- Bạch cô nương, ta có thể đi vào được không?