Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2982 - Bùng nổ (3)




Lúc này, Từ Tinh Hà mở miệng tuyên bố:

- Cửu Thiên Dao Đài đối chiến Đại Viêm, trận tỷ thí thứ hai, bắt đầu.

- Dám xem thường ta! Ngươi sẽ phải trả giá.

Loan đao trong tay Hồng Diên hàn mang chợt lóe, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang xông lên.

- Ăn một đao của ta.

Đao mang bắn ra, không khí nóng rực.

Lạc Thanh Chu không tránh không né, trực tiếp dùng một quyền đánh tới.

Quyền mang cùng đao mang va chạm cùng một chỗ, vang lên từng trận thanh âm kim loại va chạm, thậm chí có tia lửa bắn tung tóe.

Keng! Keng! Keng.

Tốc độ của hai người càng ngày càng nhanh, chiêu thức càng ngày càng hung mãnh.

Dưới đài rất nhiều người tu luyện, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh một đen một đỏ đang nở rộ đao mang cùng quyền mang va chạm qua lại, đã nhìn không thấy mặt bọn họ.

Từng luồng khí như thủy triều không ngừng cuốn về bốn phía.

Lại trôi qua mấy trăm chiêu.

Sau khi hai người va chạm mãnh liệt đều lui về phía sau.

- Không tệ, nắm đấm của ngươi quả nhiên rất cứng.

- Đao của tiên tử, quả nhiên rất nhanh.

Hai người tâng bốc nhau một phen.

Hồng Diên thu hồi loan đao trong tay, nắm hai lạnh lùng nói:

- Quên nói cho ngươi, kỳ thật nắm đấm của ta, còn nhanh hơn, cứng rắn hơn đao.

Dứt lời, đột nhiên thân ảnh biến mất tại chỗ không thấy.

- Bành.

Lạc Thanh Chu đánh một quyền về bên cạnh.

Hai nắm đấm lóe ra quyền mang đột nhiên va chạm với nhau.

Thân thể hai người chấn động, đều lui về phía sau.

Nhưng thân ảnh Hồng Diên chợt lóe, lại một quyền đánh về phía hắn.

Vụt! Vụt! Vụt.

Hai người đồng thời vung hai quyền, như cuồng phong bão táp về phía đối phương, quyền quyền giao nhau, quyền quyền đến thịt, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nặng.

Trong vài chục phút.

Thân thể hai người chấn động, bị khí lãng hất lên lui về phía sau.

Hồng Diên nắm tay, miệng thở dốc, ngực phập phồng, trên trán thấm mồ hôi, lạnh lùng nói:

- Không ngờ ngươi lại có thể cứng rắn như vậy.

Lạc Thanh Chu cảm giác trong cơ thể cửa ải đi tới Vũ Vương, vừa mới liên tục không ngừng trùng kích, lại trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Nhiệt huyết trong cơ thể hắn kích động, nắm chặt song quyền nói:

- Ta cũng không ngờ tiên tử lại có thể chống lại lâu như vậy.

Hồng Diên đột nhiên nói:

- Nhận thua đi, ta còn chưa sử dụng toàn lực và linh bảo.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tiên tử, mời dùng sức.

Oanh.

Quyền mang của Hồng Diên đột nhiên lớn lên, giống như một viên đạn pháo đập tới hướng mặt hắn.

- Tới đi.

Lạc Thanh Chu lập tức thúc dục toàn lực, một quyền nghênh đón.

Đồng thời, năng lượng trong cơ thể bắt đầu chạy nước rút về phía quan ải thông tới Vũ Vương.

- Bành.

Hai quyền đánh vào nhau.

Lạc Thanh Chu lui về phía sau, lực lượng đối phương đánh úp cùng lực lượng của hắn đột nhiên va chạm, lực lượng sinh ra thúc đẩy năng lượng trong cơ thể hắn, dùng khí thế nhanh hơn càng hung mãnh xông về phía cửa ải kia.

- Tiên tử, lại dùng sức!

- Vẫn chưa đủ!

Hắn nắm chặt nắm tay, vẻ mặt khát vọng cùng chờ mong nhìn về phía đối diện.

Hồng Diên thở dốc nặng nề, đột nhiên lấy ra một tấm gương, cười lạnh nói:

- Được, nếu ngươi không chủ động nhận thua, như vậy, cũng đừng trách ta sử dụng toàn lực.

Dứt lời, nàng đưa gương soi mặt mình, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, nhìn vào gương lau mồ hôi trên trán và cổ, lại chớp chớp mắt nhìn chằm chằm, mím môi, nhìn nhìn lớp phấn trên mặt, lúc này mới cất gương, nắm tay một lần nữa nói:

- Rất tốt, lớp trang điểm của ta không bị trôi, ta tới đây.

Mọi người dưới đài:

..

Làm nửa ngày, ngươi lấy gương ra là để kiểm tra lớp trang điểm của mình, còn tưởng rằng cái gương kia của ngươi là pháp bảo nào đó rất lợi hại….

- Bỏ đi, ta vẫn nên tốc chiến tốc thắng, chấm dứt sớm một chút.

Hồng Diên đột nhiên buông nắm đấm ra, đưa tay sờ sờ ngực cao vút một chút, sờ ra một tấm gương đồng khác, lập tức nhắm ngay hắn nói:

- Định.

- A.

Mặt gương đột nhiên loé lên hào quang, bắn ra một cột sáng, trực tiếp bao phủ Lạc Thanh Chu ở bên trong.

Hồng Diên cười lạnh một tiếng nói:

- Bây giờ nhận thua còn kịp. Ngươi là người đầu tiên đối chiến với ta lâu và cứng rắn như vậy, ta không muốn làm tổn thương ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì, trong cột sáng nắm chặt nắm đấm.

Ngực hắn phập phồng, trong miệng cũng đang thở dốc, năng lượng trong cơ thể đang cuồn cuộn không ngừng hướng tới quan ải kia, sau đó dừng ở nơi đó, chờ ngoại lực kích thích.

Lúc này, Lưu Vân tiên tử dưới đài đột nhiên lạnh lùng nói:

- Hồng Diên! Còn chờ gì nữa? Dùng thực lực Quy Nhất hậu kỳ của ngươi ra đi.

Hồng Diên lập tức thần hồn xuất khiếu, điều khiển phi kiếm nói:

- Nhìn vạn kiếm quy ta. A...

Ai ngờ đúng lúc này, nàng đột nhiên kinh hô một tiếng, thần hồn vừa mới xuất khiếu lập tức lại rụt về thân thể, tiếp theo thân thể mềm nhũn, lẳng lặng lui về phía sau vài bước, sau đó hai chân liền mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất...