Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2900 - Trưởng lão Phiêu Miểu Tiên Tông đoàn diệt, thần cũng là bảo bảo (3)




Ba người Lạc Thanh Chu rất nhanh đã tiến vào một đầu cột sáng thông đạo, dưới sự hút giật của một lực lượng cường đại nào đó, rất nhanh bay về phía trên.

Trong khi đó.

Trong từ đường phía sau chủ phong của Phiêu Miểu Tiên Tông, đột nhiên truyền đến vài tiếng rống giận trầm thấp.

Lập tức, thanh âm trở nên càng thêm trầm thấp khàn khàn.

- Diệt rồi, tất cả đều bị diệt...

Trong sảnh từ đường, thắp đầy hồn đăng, mấy ngọn hồn đăng đã tắt.

Mà mấy thân ảnh ngồi trong gian phòng ốc nào đó, đột nhiên cả người chấn động, đau đầu muốn nứt ra, bắt đầu khuôn mặt dữ tợn phát điên rống giận.

- Phiêu Miểu Tiên Tông ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì!

- Ông trời chết tiệt! Ngươi bị mù à!

- Còn hơn hai tháng nữa, chúng ta vậy mà lại tổn thất bốn tên trưởng lão, còn thêm một kiện linh bảo trấn tông...

Mấy tên trưởng lão, vẻ mặt bi thống.

Đại trưởng lão Công Dương Nham thì đứng ở một bên, sắc mặt xám trắng, môi run rẩy, không nói một lời.

Hoàng cung Đại Viêm.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, đang dùng đầu ngón tay đùa bỡn bảo bảo nhà mình, Nữ Đế bệ hạ đột nhiên đội vương miện kim quang lấp lánh, mặc long bào đỏ rực, vẻ mặt uy nghiêm đi tới, lạnh giọng quát:

- Nghịch thần, quỳ xuống cho trẫm!

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Không quỳ, nói nguyên nhân trước.

Nguyệt Vũ ở một bên, lập tức cúi đầu lui ra ngoài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lẽo nói:

- Không có nguyên nhân, trẫm muốn để ngươi quỳ xuống, ngươi quỳ hay không?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Không quỳ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, bộ ngực cao vút đột nhiên ưỡn lên, lạnh lùng nói:

- Được, vậy từ hôm nay trở đi, bảo bảo nhà ngươi cũng đừng hòng uống sữa của trẫm!

Lạc Thanh Chu:

- ...

- Ngươi có quỳ hay không?

- Quỳ, ta quỳ. Chẳng qua, bệ hạ, cái kia... Thật ra nghiêm khắc mà nói, thần cũng là bảo bảo...

Phòng yên tĩnh một chút.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên nhìn về phía cửa nói:

- Nguyệt Vũ!

Nguyệt Vũ vội vàng đẩy cửa tiến vào, cúi đầu nói:

- Bệ hạ có phân phó gì?

- Mang bảo bảo đi.

- Vâng, bệ hạ!

Nguyệt Vũ cung kính đáp ứng một tiếng, lập tức đi qua kéo cánh tay Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu:

- ???

Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức phụt cười một tiếng, sau đó liền xoay người, che miệng, bả vai run rẩy không ngừng.

Sau một thời gian.

Nàng xoay người lại, vẻ mặt uy nghiêm nói:

- Ngươi đang làm gì vậy? Trẫm bảo ngươi ôm Phi Vũ ra ngoài!

Nguyệt Vũ bỗng cứng đờ, lập tức mặt đỏ bừng, cuống quít ôm bảo bảo đi ra ngoài.

- Kẹt kẹt…!

Cửa phòng đóng lại.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu không giải thích được:

- Bệ hạ, nha đầu này có phải bị ngốc hay không?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lườm hắn một cái nói:

- Nếu nàng thật sự ngốc, chính là do ngươi giật điện đến ngốc. Vừa rồi không phải ngươi tự mình nói, ngươi cũng là bảo bảo sao?

Lạc Thanh Chu:

- À...

- À cái gì mà à? Đến lượt ngươi quỳ xuống, đợi lát nữa cho ngươi làm bảo bảo!

- Thần, lĩnh chỉ!

Lúc chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu ăn no uống đủ, trở lại Tần phủ.

Cả gia đình ăn tối cùng nhau.

Tống Như Nguyệt cho rằng hắn thật sự đi thay bệ hạ đi quan sát dân tình, trên bàn không ngừng gắp thức ăn cho hắn, vẻ mặt đau lòng nói:

- Nhìn Trạng nguyên nhà ta, đều đói gầy rồi.

Tần nhị tiểu thư cùng nha hoàn ở một bên cười trộm.

Sau bữa tối.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư trở về phòng, hỏi thăm bệnh tình của nàng một chút.

May mắn thay, tình trạng tạm thời ổn định.

Lạc Thanh Chu lại cùng nàng trò chuyện một hồi, nói cho nàng biết mình có thể phải bế quan hai tháng.

Tần nhị tiểu thư rất săn sóc nói:

- Vi Mặc sẽ nhìn trong nhà, Thanh Chu ca ca mặc dù đi tu luyện, không cần lo lắng trong nhà.

Lạc Thanh Chu cùng nàng vuốt ve an ủi trong chốc lát, lại đi nói chuyện với ba người Tiểu Điệp một hồi.

Sau đó rời đi.

Ra khỏi cửa, hắn nhìn về phía Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.

Do dự một chút, hắn cũng không đi qua.

Còn có gần hai tháng nữa, hắn không muốn bởi vì chuyện khác mà phân tâm.

Rời khỏi Tần phủ.

Hắn lại đi Đông Hồ, gặp Long Nhi, cùng Long Nhi ở trên trời ngắm phong cảnh một đêm.

Sau khi trời sáng.

Hắn ra khỏi thành, đi Lăng Tiêu Tông.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

Tiến trình tu luyện thần hồn của sư thúc cũng đã tới một trăm.

Sau một ngày nghỉ ngơi, hắn bắt đầu giúp sư thúc đột phá.

Sư thúc đột phá, càng không cần tốn nhiều sức, sau một canh giờ xông quan, liền thành công đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, nhanh làm cho người ta líu lưỡi.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Sau khi năng lượng cường đại tràn vào thân thể sư thúc, lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Trong rừng trúc bên ngoài động phủ.

Lạc Thanh Chu bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Khai Thiên Quyền.

Thân thể tu luyện, so với tu luyện thần hồn, càng có cảm giác lực lượng.