Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2889 - Đạo kinh thần chú của Lạc Thanh Chu, quỷ vương biến thành muội muội tốt (4)




Trong nháy mắt nhìn thấy lôi điện màu trắng xuất hiện, sắc mặt Hoàn Nhan Tử rốt cục thay đổi.

Mà lúc này, giữa lông mày Nguyệt Dao, cũng xuất hiện một cái chữ màu vàng, kim quang lóe ra, một khí tức đạo vận cường đại toả ra bốn phía.

Quỷ quái bốn phía đang giương nanh múa vuốt kêu gào, nhất thời chậm lại, bị cố định tại chỗ.

Giữa sân, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.

Con mắt thứ ba giữa hai hàng lông mày Hoàn Nhan Tử cùng áo choàng đỏ tươi sau lưng đột nhiên biến mất.

Khí tức cường đại trên người nàng, cũng biến mất không thấy.

Nàng đột nhiên nhìn Lạc Thanh Chu, học theo ngữ khí Tiểu Nguyệt nũng nịu nói:

- Ca ca tốt, vừa nãy ngươi nói sẽ cho muội muội rễ cây thiên địa thánh thụ, là thật sao?

Tiểu Nguyệt:

- ???

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Ta cần Minh Vương Châu.

Hoàn Nhan Tử thở dài nói:

- Muội muội cũng muốn kết giao bằng hữu với ca ca, bằng hữu không phải rất đơn thuần sao? Làm sao có thể trao đổi lợi ích được? Ca ca không nên nghe nữ nhân xấu mê hoặc, dựa theo suy nghĩ của chính mình là được. Đồ của ca ca, ca ca làm chủ.

Nàng vừa nói chuyện, hào quang đỏ tươi trong mắt vừa lóe ra.

Ánh xanh trong mắt Lạc Thanh Chu chợt lóe, nói:

- Ngươi sử dụng công pháp mê hoặc tâm trí cũng không có tác dụng gì với ta. Cho ta Minh Vương Châu, rễ cây thiên địa thánh thụ sẽ cho ngươi. Nếu muốn cướp đoạt, lưỡng bại câu thương.

Hoàn Nhan Tử lại trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Ca ca tốt, có thể dùng bảo vật khác trao đổi không? Minh Vương Châu vô cùng quan trọng với muội muội.

Tiểu Nguyệt giận dữ nói:

- Không cho phép học ta nói chuyện!

Lạc Thanh Chu nhìn Nguyệt tỷ tỷ một cái, nói:

- Không được, phải có Minh Vương Châu.

Trong mắt Hoàn Nhan Tử lộ ra một tia tức giận.

Lúc này, Nguyệt Dao đột nhiên mở miệng nói:

- Cho hắn Minh Vương Châu, thật ra là giúp ngươi. Nếu ngươi có được rễ cây, đương nhiên cần rễ cây sinh trưởng ở U Minh, trợ giúp ngươi tu luyện. Nhưng ở đây chỉ có rễ phát triển, không thể phát triển thành lá và thân cây, vì vậy rễ có giới hạn thời gian sống. Chờ rễ không còn, ngươi phải làm sao bây giờ?

Dừng một chút, nàng lại nói:

- Còn hắn có Minh Vương Châu, có thể trở nên cường đại hơn, có thể làm cho Thiên Địa Thánh Thụ mọc ra càng nhiều rễ cây, bởi vì Thiên Địa Thánh Thụ dùng máu huyết của hắn tưới lên mà trưởng thành. Đến lúc đó, hắn có thể không ngừng cho ngươi rễ cây.

Trong mắt đỏ tươi của Hoàn Nhan Tử lóe lên, nói:

- Bổn vương dựa vào cái gì tin tưởng hắn sẽ trở lại?

Nguyệt Dao bình thản nói:

- Hắn không cần phải quay lại. Thiên địa thánh thụ sinh trưởng đến độ cao nhất định, cần phải rời khỏi người hắn, cắm rễ ở trên mặt đất, vươn ra trên bầu trời. Đến lúc đó, rễ sẽ xuyên thấu mặt đất, cắm ở U Minh.

Hoàn Nhan Tử lập tức hiểu ra:

- Thiên địa thánh thụ có kết giới cường đại, không phải ai cũng có thể tới gần tu luyện. Nhưng bởi vì ta đã từng dùng cây của nó tu luyện khi còn nhỏ, cho nên trong cơ thể có khí tức của nó, đến lúc đó lại tới gần nó, sẽ rất dễ dàng, đúng không?

Nguyệt Dao khẽ gật đầu, trầm mặc một chút, nói:

- Còn có một chỗ tốt. Rễ cây chứa khí tức của hắn, đến lúc đó trong cơ thể ngươi hẳn cũng sẽ có khí tức của hắn. Vừa rồi ngươi hẳn là nhìn ra thể chất của hắn, đến lúc đó nếu ngươi độ kiếp, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với các Quỷ Vương khác. Ít nhất, không có nguy hiểm hồn phi phách tán.

Sắc mặt Hoàn Nhan Tử trở nên kích động:

- Thật sao?

Nguyệt Dao bình thản nói:

- Ngươi có thể lựa chọn không tin.

Hoàn Nhan Tử nhíu mày, trong lòng lại suy nghĩ do dự hồi lâu, mới ngẩng đầu nói:

- Ta tin!

Ngay lập tức nói:

- Nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ không tin điều đó. Nhưng ngươi... Mặc dù ta không biết ngươi là ai, ta cảm thấy, ngươi đáng tin cậy. Hơn nữa, trên người ngươi có đạo vận cường đại, người đê tiện gian trá, không thể có thành tựu như vậy.

Nói xong, nàng giơ tay phải lên, đặt ở trong ngực mình.

- Ồ!

Một chùm ánh sáng đỏ rực nở rộ như hào quang.

Lập tức, một viên cầu màu đỏ to bằng trứng bồ câu, từ trong cơ thể nàng chậm rãi hiện ra.

Trong mắt nàng lộ vẻ không nỡ, nhưng vẫn cắn răng một cái, cầm ra, nắm ở lòng bàn tay.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên nhân loại trước mắt, đáng thương nói:

- Ca ca tốt, nó là trái tim của muội muội, muội muội giao trái tim duy nhất này cho ngươi ngươi không được cô phụ lừa gạt muội muội nha.

- Oẹ——-

Tiểu Nguyệt ở một bên nôn mửa.

Lạc Thanh Chu không nói gì, đi đến trước người Nguyệt tỷ tỷ, thấp giọng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, lấy rễ tiểu thụ thế nào? Ngươi có cần đào đất lên không? Phải dùng cái gì để cắt? Phi kiếm làm được không?

Nguyệt Dao không trả lời, duỗi ngón tay bắn một phát, một cái hộp gỗ bay tới trước mặt Hoàn Nhan Tử.