Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2875 - Kho báu quỷ giới, Nguyệt tỷ tỷ và quỷ vương (1)




Nàng nhảy lên khỏi mặt đất, xoay người muốn chạy trốn.

Mà lão giả Quy Nhất cảnh vừa mới xuất hiện kia, thân ảnh chợt lóe, đã bay tới phía sau nàng, nhẹ nhàng vỗ một chưởng về phía thân thể nàng.

Nữ tử váy đen lập tức cảm thấy động tác chậm lại, nhanh chóng xoay người đánh tới một quyền.

- Bộp!

Thân thể nàng chấn động, lại bay ngược ra.

Lão giả áo lam kia như hình với bóng, không đợi nàng rơi xuống đất, lại một chưởng cách không đánh tới.

Một chưởng ảnh màu vàng xuất hiện, trong nháy mắt đập nát ngọn lửa hộ thể quanh người nữ tử váy đen, rơi trên trán nàng.

Nữ tử váy đen nặng nề bị đập trên mặt đất, thần hồn lóe lên không ngừng.

Lão giả mặc lam bào không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái, lần thứ hai đánh ra một chưởng.

Kim quang trên một chưởng lóe ra, chưởng ảnh bao trùm toàn bộ thân thể nữ tử váy đen, uy áp khủng bố giống như một ngọn núi nhỏ rơi xuống, nữ tử váy đen bị đè không thể động đậy.

- Phốc!

Đang trong tình huống nguy cấp, nàng đột nhiên há miệng phun ra một thanh kiếm nhỏ đỏ rực.

Tiểu kiếm hồng mang kia bắn ra, lập tức trở nên lớn hơn, trong nháy mắt đã va chạm cùng một chỗ với chưởng ảnh kia.

Nhân cơ hội này.

Nữ tử váy đen tránh thoát khỏi uy áp, lập tức nhảy lên, thân ảnh chợt lóe, chạy về phía trước.

- Tranh——-

Một tiếng ù ù.

Tiểu kiếm đỏ rực kia bị đánh rơi trên mặt đất, nhưng lập tức lại hóa thành một đạo lưu quang, bay trở lại trên người nữ tử váy đen.

Lão giả mặc lam bào đang muốn đuổi theo, đột nhiên thần sắc ngưng tụ, ánh mắt nhìn về phía ngôi mộ phía trước.

Mà nữ tử váy đen kia, biết không thoát được, cũng đột nhiên dừng ở phía sau ngôi mộ kia, không tiếp tục chạy về phía trước nữa.

Lạc Thanh Chu cùng Tiểu Nguyệt trốn ở phía sau mộ, nhìn nữ tử váy đen đột nhiên dừng lại bên cạnh, trầm mặc không nói gì.

- Cứu ta, ta dẫn các ngươi đi tìm bảo tàng.

Nữ tử váy đen thấp giọng nói.

Nghe âm thanh, giống như giọng nói của một nữ hài.

Lúc này, lão giả áo lam kia đột nhiên lạnh lùng nói:

- Tiểu quỷ ở đâu, lén la lén lút, trốn ở nơi đó?

Toàn thân Lạc Thanh Chu bị huỳnh quang bao bọc, từ phía sau mộ đứng lên.

Toàn thân Tiểu Nguyệt cũng bị hồng quang bao vây, đứng lên.

Lão giả áo lam lạnh lẽo nhìn hai người một cái, kim quang loé lên trong lòng bàn tay, từng bước từng bước đi tới.

Bốn gã hồn tu của Phiêu Miểu Tiên Tông cũng cảnh giác đi theo phía sau.

- Là ngươi?

Đi tới gần, ánh mắt lão giả mặc lam bào đột nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt ẩn nấp trong hồng mang, sắc mặt biến ảo một chút, cười lạnh nói:

- Lão phu còn tưởng là ai, thì ra là phản đồ của Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta.

Thân ảnh Tiểu Nguyệt tuy có hồng mang che lấp, nhưng ấn ký hỏa diễm sáng lên ở mi tâm, Hỏa Nguyệt thương trong tay, cùng với khí tức hỏa linh chi thể độc đáo của nàng, đều tuyên bố thân phận của nàng.

Dù sao, nàng cũng từng là đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông.

Hai tròng mắt Tiểu Nguyệt híp lại, lạnh lùng nói:

- Liên trưởng lão, từ phản đồ này, dùng trên người ta không phù hợp lắm, ta rời đi đúng quy củ. Chẳng qua, ta thật không ngờ, ngay cả trưởng lão cũng đã hơn trăm tuổi, không phải nên xuống mồ an nghỉ sao? Sao ngươi vẫn còn sống?

- Làm càn!

Phía sau Liên Lập Sơn, một nữ tử mặc lam bào dáng người cao gầy, nhất thời quát lạnh một tiếng.

Tiểu Nguyệt bình thản liếc nàng một cái, cười lạnh nói:

- Thì ra là Liên sư tỷ, lúc trước bị ta dùng một thương đập nát răng, bây giờ nó đã mọc lại chưa?

- Ngươi...... Chết đi!

Liên Bình nghiến răng nghiến lợi, bảo kiếm trong tay “ong” sáng lên một đạo kiếm quang.

Liên Lập Sơn lạnh lùng nói:

- Bình nhi, bình tĩnh không được nóng nảy.

Lập tức, hắn nhìn về phía thân ảnh trước mắt bị huỳnh quang bao phủ, tinh quang trong mắt lóe ra:

- Nếu ngươi đã tới rồi, như vậy vị này, hẳn là Bắc Cảnh Vương đã giết rất nhiều đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta?

Lạc Thanh Chu nhìn hắn, vẫn chưa nói gì.

Tiểu Nguyệt thì nói:

- Bắc Cảnh Vương gì? Hắn là ca ca nhà ta, ngay cả trưởng lão cũng nhận sai sao?

Liên Lập Sơn cười lạnh một tiếng, nói:

- Yên tâm, lần này chúng ta tới U Minh này, cũng không phải lãng phí thời gian công sức để báo thù. Những cừu oán kia, đương nhiên phải đợi đến đại hội Cửu Châu, đòi lại trước mặt người tu luyện thiên hạ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Đại Viêm các ngươi dám tham gia.

Tiểu Nguyệt nói:

- Làm cho Liên trưởng lão thất vọng, Đại Viêm chúng ta nhỏ bé, cũng không dám tham gia loại đại hội này.

Liên Lập Sơn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa, lại dùng ánh mắt âm lãnh nhìn nữ tử váy đen kia một cái, sau đó xoay người nói:

- Đi thôi, chính sự quan trọng hơn.

Liên Bình vội vàng đi theo phía sau thấp giọng nói:

- Gia gia, trên người nữ tử kia…