Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2862 - Nguyệt tỷ tỷ tan chảy (5)




Hai người lại ôm nhau nói chuyện một lát.

Lạc Thanh Chu thấy thời gian không còn sớm, không ở lại nữa, trực tiếp rời khỏi lòng đất.

Sau khi ra khỏi Tần phủ.

Hắn đột nhiên nhớ tới đại tiểu thư cùng Thiền Thiền các nàng.

Hắn lập tức từ dưới lòng đất đi ra, bay lên giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.

Toàn bộ đường phố và hẻm nhỏ trong nội thành, hắn đều nhìn thoáng qua một vòng.

Nhưng hắn cẩn thận tìm kiếm thật lâu, đều không thấy ba người đại tiểu thư.

- Không ở nội thành sao?

Trong lòng hắn nghi hoặc, đang muốn đi ngoại thành tìm kiếm, đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc, từ trong một cửa hàng thuốc trên đường phố cách đó không xa đi ra.

Bách Linh?

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghi hoặc, lập tức đi theo.

Sao chỉ có một mình nha đầu kia?

Đại tiểu thư và Thiền Thiền đâu? Không phải là đều đi chung sao?

Bách Linh cầm đồ trong tay, nhìn xung quanh đường phố một phen, đột nhiên rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Lạc Thanh Chu lập tức bay lên bầu trời con hẻm nhỏ, cúi đầu nhìn lại.

Hả? Người đâu?

Con hẻm trống rỗng.

Thân ảnh xinh đẹp mặc váy hồng kia, giống như đột nhiên biến mất!

Trong lòng Lạc Thanh Chu rùng mình.

Lại cẩn thận tìm kiếm một lần, lập tức đáp xuống.

Con hẻm tối tăm và hẹp.

Xung quanh ngoài những bức tường tồi tàn, thì chỉ có một số hộ gia đình.

Nhưng các cửa viện của những hộ gia đình kia đều đóng chặt.

Từ tốc độ vừa rồi hắn chạy tới mà xem, đối phương không có khả năng nhanh như vậy đã tiến vào hộ gia đình nào đó.

Gần như chỉ trong nháy mắt.

Đối phương vừa mới vào ngõ nhỏ, hắn liền bay tới, mà đối phương cũng trong nháy mắt đó biến mất.

Thuật tàng hình?

Hay là...

Lạc Thanh Chu đứng trong ngõ nhỏ, suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mặt đất.

- A!

Hắn lập tức tiến vào dưới lòng đất.

Lại tìm kiếm dưới lòng đất một phen, vẫn không tìm được.

Lúc này.

Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nhớ tới cửa hàng thuốc kia.

Hắn lập tức từ dưới lòng đất đi ra, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía cửa hàng thuốc kia.

Nàng đã mua gì trong cửa hàng thuốc đó?

Là thuốc bình thường, hay là dược liệu để luyện chế những loại thuốc mê kia?

Thiền Thiền và đại tiểu thư đâu?

Trong lòng hắn mang theo nghi hoặc, đi vào tiệm thuốc.

Lúc này, ông chủ tiệm thuốc đang muốn đóng cửa, thấy hắn đi vào, đành phải quay trở lại quầy, vẻ mặt tươi cười nói:

- Khách quan mang theo phương thuốc? Hay muốn cần loại thuốc nào?

Ông chủ mặc một thân thanh bào, dáng người hơi mập, ngoài miệng để lại râu bát tự, cười rộ lên híp mắt, nhiệt tình nghênh đón.

Lạc Thanh Chu lấy ra một khối bạc vụn, đặt ở trên quầy, nói:

- Không cần thuốc gì. Chỉ muốn hỏi, cô nương vừa đến mua thuốc gì, cô nương đó đến một mình sao? Ông chủ có thấy có ai đi với nàng hay không?

Ông chủ nghe vậy sửng sốt một chút, nghi hoặc nói:

- Cô nương? Cô nương nào?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lạnh lùng, nhìn hắn nói:

- Vừa mới tới, cô nương kia mặc váy hồng nhạt, trên đầu mang theo trâm hoa, dáng dấp rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe, cười rộ lên trên mặt có hai lúm đồng tiền, ánh mắt rất lớn rất linh động. Ngươi có nhớ không?

Ông chủ vẻ mặt mê mang, nói:

- Vừa rồi lão hủ vẫn luôn ở trong cửa hàng, cũng không hề nhìn thấy có người tiến vào, sau khi trời tối, cũng chỉ có một mình công tử tiến vào, hoàn toàn không có cô nương nào cả.

Quang mang trong mắt Lạc Thanh Chu chợt lóe, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn nói:

- Ngươi chắc chắn? Nhưng ta vừa tận mắt nhìn thấy cô nương đó bước vào, cũng tận mắt nhìn thấy cô nương đó bước ra.

Ông chủ nhìn hắn ta với một khuôn mặt kỳ lạ:

- Khách nhân nhầm lẫn gì rồi sao? Ta có thể thề, vừa rồi ngoại trừ công tử ra, thật sự không có người nào khác tiến vào.

Lạc Thanh Chu giật mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn nói:

- Đêm nay chỉ có một mình ngươi ở đây trông coi cửa hàng sao?

Ông chủ gật đầu nói:

- Đúng vậy, chỉ có một mình lão đồng.

Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn trong chốc lát, mới đẩy bạc trên quầy qua, nói:

- Đa tạ, có thể là ta nhớ nhầm, có lẽ là ở cửa hàng khác bên cạnh.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ông chủ thấy hắn đi ra khỏi cửa hàng, lập tức cầm lấy bạc, ước lượng, lại nhìn về phía cửa, lắc đầu:

- Chỉ sợ đầu óc có chút vấn đề, hơn nửa đêm này, làm gì có cô nương nào có thể một mình đến mua thuốc...

Nói xong, hắn đột nhiên giật mình một cái, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn trái phải nhìn thoáng qua, lẩm bẩm:

- Tiểu tử kia không phải có mắt âm dương, nhìn thấy quỷ chứ?

Ông vội vàng thu thập đồ đạc rồi vội vã đóng cửa hàng rời đi.

Lạc Thanh Chu đi trên đường phố, lại suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, lập tức bay lên bầu trời đêm, bay về phía Tần phủ.