Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2854 - Nguyệt tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ có một nữ nhi (1)




Nhưng mỗi khi mâu thuẫn sắp không thể hòa giải, sắp phát sinh chiến đấu, hai bên lại đều rất ăn ý nhượng bộ.

Cả hai đều rất rõ ràng, đối phương đang chờ đợi cái gì đó.

Đương nhiên là đại hội Cửu Châu mấy tháng sau.

Đến lúc đó chờ Phiêu Miểu Tiên Tông cùng môn phái và quốc gia phụ thuộc vào Phiêu Miểu Tiên Tông đều ra tay, hẳn là thời điểm chiến tranh bộc phát.

Đại Mông đế quốc chờ chính là cơ hội này.

Trong mắt bọn họ, Đại Viêm không có tiên tông, đại môn phái khác cùng với quốc gia duy trì, đã trở thành thịt trên thớt của bọn họ, đến lúc đó có thể tùy tiện cắt thịt.

- Nhị ca nói hắn giết không ít do thám Đại Mông, nhưng đối phương cũng thường xuyên cướp bóc sát hại thương nhân và dân chúng Đại Viêm...

Trong thư phòng, Tần nhị tiểu thư đang cùng Lạc Thanh Chu tán gẫu chuyện biên giới.

Lạc Thanh Chu chăm chú lắng nghe, trong lòng càng thêm nặng nề.

Nếu như hắn không thể trong thời gian hơn ba tháng còn lại đột phá tới cảnh giới Võ Vương, đến lúc đó không chỉ bị Phiêu Miểu Tiên Tông khi nhục ép buộc, chỉ sợ toàn bộ Đại Viêm đều phải chịu tai nạn không thể đoán trước.

- Đúng rồi, Thanh Chu ca ca, chàng đã lâu không đi thăm tỷ tỷ.

Tần nhị tiểu thư thấy tâm sự của hắn nặng nề, không dám tiếp tục nói nữa, chuyển đề tài.

Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói gì.

Tần nhị tiểu thư đành phải lại nói:

- Thanh Chu ca ca, Bách Linh và Thiền Thiền đều rất nhớ chàng.

Lạc Thanh Chu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới đứng dậy khỏi giường nói:

- Vậy ta đi xem một chút.

Hắn ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt Cung cách vách.

Đang muốn giơ tay gõ cửa thì đột nhiên thần sắc hắn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lại.

Trong đêm tối trên không trung, xuất hiện một thân ảnh mờ ảo, phảng phất hoà làm một cùng bóng đêm, bồng bềnh ở nơi đó, không nhúc nhích.

Cho dù lấy thị lực của hắn, cũng nhìn không rõ ràng.

Chỉ là cảm giác của hắn nhạy cảm, vừa rồi đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức ba động từ nơi đó truyền đến.

Hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Lúc này đây, hắn trực tiếp thần hồn xuất khiếu, lặng yên không một tiếng động bay lên giữa không trung.

Đang muốn tới gần thân ảnh kia, đối phương lại đột nhiên phát hiện, thân ảnh chợt lóe, bay lên trời cao.

Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo.

Đối phương thoạt nhìn chỉ là một luồng thần hồn, hơn nữa còn là một luồng thần hồn rất nhỏ.

Lạc Thanh Chu toàn lực đuổi theo, thân ảnh chợt lóe, đã ngăn ở trước thân ảnh kia, lập tức, trên người sáng lên lôi điện.

Luồng thần hồn kia bị một tầng ánh trăng mềm mại bao bọc, nhìn vóc người, hẳn là một nữ tử mặc váy dài, hơn nữa nhìn có chút quen thuộc.

- Tư...

Trong tay Lạc Thanh Chu xuất hiện một quả lôi cầu.

Đồng thời, phi kiếm cũng lặng yên không một tiếng động bay ra, ẩn nấp ở một bên.

Hai bên trầm mặc giằng co một lát.

Bóng dáng kia đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng:

- Ta không có ác ý.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhíu mày nói:

- Cầm Dao tiên tử? Lại là ngươi?

Đối phương không nói gì nữa.

Lôi cầu trong tay Lạc Thanh Chu vẫn lóe ra như trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói:

- Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?

Đối phương trầm mặc một lát, nói:

- Không có mục đích gì, chỉ là muốn thu ngươi làm đệ tử.

Lạc Thanh Chu híp mắt, nói:

- Dùng phương pháp này?

Cầm Dao tiên tử bình thản nói:

- Đúng vậy, bởi vì ngươi vẫn không đồng ý, cho nên ta quyết định đến quấy rầy ngươi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút.

Bóng dáng mơ hồ này là vị tiên tử cao ngạo lạnh lùng, không để ai vào mắt, không quan tâm đến thế sự trong miệng mọi người nói sao, ngay cả Bạch viện trưởng cũng vô cùng tôn kính - Cầm Dao tiên tử?

- Tiên tử không phải nói thật đấy chứ?

Tất nhiên hắn sẽ không tin những lời quỷ quái này.

Hắn cho dù ưu tú hơn nữa, đối phương cũng sẽ không tự mình năm lần bảy lượt tới đây rình mò như vậy.

- Là nói thật.

Cầm Dao tiên tử nói xong, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, bay lên trời cao, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng ngăn cản ta, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức dừng tại chỗ, trơ mắt nhìn đối phương biến mất trong biển mây trên cao.

Hắn lại đứng tại chỗ một lát, mới lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi cho Phấn Du tiên tử một tin nhắn: Sư tôn ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tối nay lại đến Đại Viêm chúng ta.

Gửi xong.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mới hạ xuống.

Đợi thần hồn quy khiếu, hắn một lần nữa đi tới cửa Linh Thiền Nguyệt Cung, tin nhắn trả lời lại: Thật sao? Ta không biết, hôm nay ta còn thấy sư tôn tu luyện ở động phủ, không nên đi Đại Viêm mới đúng.

Lạc Thanh Chu trả lời: Chỉ là một luồng thần hồn, nàng đã thừa nhận rồi. Hơn nữa nàng nói bởi vì ta vẫn không đáp ứng làm đệ tử của nàng, cho nên nàng mới cố ý đến quấy rầy ta