Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Chu bà bà hô to kêu nhỏ.
Thế nhưng, thủ vệ bên ngoài, phảng phất đều không nghe thấy.
Lạc Thanh Chu đi tới trước giường, nhìn Nữ đế bệ hạ đầu đầy mồ hôi dính trên mặt, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, an ủi nói:
- Bệ hạ, không có việc gì, dùng sức là được rồi.
Chu bà bà ở một bên kêu quái mấy tiếng, thấy không có thủ vệ nào dám tiến vào, nhất thời giận tím mặt, giơ nạng trong tay đánh về phía thiếu niên trước mắt, vừa đánh vừa chọt nói:
- Đi ra ngoài! Đưa hắn ra khỏi đây!
Lạc Thanh Chu không tránh né, cũng không phản kháng, mặc cho nạng đánh vào trên người, giống như gãi ngứa vậy.
Hắn quay đầu nhìn lão bà bà trước mắt nói:
- Bà bà, bớt chút sức lực, mau giúp bệ hạ đỡ đẻ đi.
Chu bà bà tức giận.
Lúc này, thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên run lên, một tay nắm chặt ga giường, tay kia nắm chặt tay Lạc Thanh Chu, run giọng nói:
- Lại... Lại tới...
Chu bà bà cuống quýt buông nạng xuống, đi tới trước bụng nàng đang phồng lên, nói chói tai:
- Bệ hạ, dồn sức thở mạnh ra, không nên nhụt chí, mau dùng sức!
- Đau...
Nam Cung Hỏa Nguyệt liều mạng dùng sức, quay đầu, vẻ mặt thống khổ cùng ủy khuất nhìn về phía người bên cạnh.
Lạc Thanh Chu nắm chặt tay nàng, mắt thấy nàng cắn răng, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng đau xót, lập tức nghiêng người trên người nàng, ôm chặt nàng, đem miệng nàng đặt ở trên vai mình, nói:
- Bệ hạ, cắn ta, dùng sức!
Nam Cung Hỏa Nguyệt ôm chặt hắn, nhưng vẫn cắn chặt răng như trước, không nỡ cắn hắn, nhưng móng tay phảng phất đã lâm vào lưng hắn.
- Bệ hạ! Nhanh lên! Nhanh lên! Thêm sức mạnh, đầu đã đi ra!
- Bệ hạ, mau... Ôi, ôi!
Chu bà bà đang cổ vũ, đột nhiên thân thể co giật, ngã xuống đất.
Nguyệt Vũ cùng cung nữ bên cạnh thấy thế, hoảng sợ, cuống quít đi qua đỡ nàng dậy, hỏi:
- Chu bà bà, ngài làm sao vậy?
Toàn thân Chu bà bà run rẩy, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hai chân bệ hạ, run giọng nói:
- Hình như... Có vẻ như có sấm sét... lão thân chết mất...
Nữ đế bệ hạ đang thống khổ dùng sức, đột nhiên phụt một tiếng, thế nhưng bật cười.
- Ah! Ra đây! Ra đây! Ha ha ha ha...
Lúc này, Chu bà bà cuống quít ôm lấy một oa nhi đầy vết máu, đang kích động thì đột nhiên sắc mặt biến đổi:
- Sao không khóc?
Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, buông bệ hạ ra, quay đầu nhìn lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng nhịn đau, cuống quít ngẩng đầu lên.
Trong phòng, đột nhiên yên tĩnh quỷ dị.
Lúc trong lòng mọi người đang hoảng sợ, oa nhi kia đột nhiên vặn vẹo thân thể một chút, lập tức cái miệng nhỏ nhắn mở ra, khóc lên.
Một tiếng khóc non nớt này, nhất thời đem trái tim mọi người chìm xuống đáy cốc lại kéo trở về.
Chu bà bà kích động lớn tiếng nói:
- Là một bảo bối tốt! Là bảo bảo tốt! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt mềm nhũn, nằm trên giường.
- Là nam hay nữ?
Lạc Thanh Chu vẫn nắm tay bệ hạ như trước, bình tĩnh hỏi.
Chu bà bà vội vàng nhìn thoáng qua, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Vương gia, là tiểu hoàng tử!
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt, nhất thời lộ ra tươi cười, nước mắt lại không biết từ khi nào đã chảy xuống.
Nàng nhìn sang bên cạnh, giọng điệu suy yếu nói:
- Xem ngươi... Xem ngươi sau này... Còn dám ức hiếp trẫm sao?
Chu bà bà vội vàng lau sạch tiểu oa nhi, lại vội vàng nói:
- Mau bưng nước tới. Nguyệt Vũ, ngươi giúp bệ hạ lau thân thể, nhất định phải cẩn thận.
Cung nữ lập tức bưng nước ấm đến.
Khi Chu bà bà đang muốn giúp tiểu oa nhi tắm rửa, Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua nói:
- Bà bà, để ta đi, cẩn thận có điện.
Sắc mặt Chu bà bà biến đổi, lại nhìn bảo bối trong ngực một cái, nói:
- Hẳn là sẽ không... Ôi, ôi!
Đúng lúc này, “roẹt” một tiếng, một tia chớp yếu ớt đột nhiên xuất hiện trên người tiểu bảo bảo.
Cả người Chu bà bà run lên, ngã về phía sau, nhưng vẫn ôm chặt bảo bối trong ngực.
Lạc Thanh Chu vội vàng đỡ nàng dậy, đoạt lấy đứa bé trong ngực nàng.
Thân thể Chu bà bà mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, trong lòng khó tin nói:
- Lão thân ở trong cung đỡ đẻ nhiều năm như vậy, lâu lâu cũng sẽ đi ra ngoài đỡ đẻ cho nhà của các quan viên vương gia khác, nhưng vẫn chưa từng thấy qua chuyện kỳ lạ như vậy...
Lạc Thanh Chu có chút run rẩy ôm đứa bé đáng thương trong ngực, thử nhiệt độ nước trước, mới thật cẩn thận thả hắn vào.
Bảo bối chỉ mới khóc vài tiếng, lúc này ở trong ngực hắn, cực kỳ yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu nhìn cái mũi nhỏ này, mắt nhỏ miệng nhỏ, trái tim thiếu chút nữa đã hòa tan.
- Bệ hạ, công tử, đặt tên gì cho bảo bối?
Lúc này, Nguyệt Vũ mở miệng nói.
Nam Cung Hỏa Nguyệt suy yếu nói:
- Để cho hắn đặt đi.