Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt nhất thời cứng đờ tại chỗ, há to miệng, trong đầu ong một tiếng, một mảnh trống rỗng.
Những người khác của Tần gia, cũng đều cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
Toàn bộ đại sảnh, đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ngay cả chính Lạc Thanh Chu, vẻ mặt cũng đầy ngạc nhiên.
- Phu nhân.
Lúc này, Mai Nhi ở một bên đột nhiên kinh hô một tiếng.
Tống Như Nguyệt đột nhiên trợn mắt, thân thể mềm nhũn, lại té xỉu...
- Lốp bốp!
Ngoài cửa lớn Tần phủ, rất nhanh vang lên tiếng pháo đầy vui mừng.
Tống Như Nguyệt tỉnh lại, vui mừng đến phát khóc.
Lúc này, Đoan Vương gia đột nhiên lại mang đến một tin tức tốt khác.
- Bệ hạ có chỉ, đúng lúc vui mừng vì Lạc khanh liên tiếp trúng tam nguyên, vì vinh danh công lao Lạc khanh bình phản cùng công bảo vệ quốc gia của phụ tử Tần gia, đặc biệt gia phong Tần gia phu nhân Tống Như Nguyệt làm cáo mệnh phu nhân, tạm thời tòng tam phẩm...
- A...
Tống Như Nguyệt vừa tỉnh lại chưa được hai phút, nhất thời cả người chấn động, mở to hai mắt, lập tức lần thứ hai choáng váng...
Mọi người Tần gia: - ...
Đoan vương gia: - ...
- Ô... Ô ô ô...
Đợi Đoan vương gia cùng quan viên báo hỉ rời đi, Tống Như Nguyệt rốt cục tỉnh lại.
Sau đó liền ôm chiếu thư cáo mệnh phu nhân của nàng, ô ô khóc lên, ngồi trên mặt đất vừa khóc, vừa hôn, lúc thì khóc, một hồi lại cười, mặc cho ai khuyên cũng không được.
Bữa trưa phong phú hơn bao giờ hết.
Hai tỷ muội Nam Cung Mỹ Kiêu, cùng với Vương Phi Bạch Nhược Thủy, đều từ trong cung chạy tới chúc mừng.
Trên bàn, Lạc Thanh Chu và nhạc mẫu nhà mình tâng bốc lẫn nhau.
- Nào, Trạng Nguyên lang, nhạc mẫu kính ngươi một chén.
- Cám ơn nhạc mẫu đại nhân cáo mệnh phu nhân.
Chỉ gọi nàng là nhạc mẫu đại nhân, không thêm cáo mệnh phu nhân, nàng sẽ mất hứng.
Nghe được bốn chữ Cáo Mệnh Phu Nhân, nàng nhất thời giống như ăn tiên đan nhếch miệng cười ngây ngô, sung sướng không nói nên lời.
- Con rể hiền, nhạc mẫu biết ngươi khẳng định có thể thi đỗ Trạng Nguyên! Ngươi là vinh quang của Tần gia ta! Nhạc mẫu lại kính ngươi một ly.
- Đây đều là nhạc mẫu đại nhân cáo mệnh phu nhân cẩn thận bồi dưỡng, mới có Thanh Chu hôm nay, nên là Thanh Chu kính ngài một chén.
Hai người tâng bốc nhau, ngươi thổi ta, ta thổi lại, giống như đang nói chuyện phiếm.
Những người khác trên bàn cùng nha hoàn đứng phía sau đều cười đến khom lưng.
Tiểu Điệp cười trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng, đứng không nổi.
Bữa trưa kết thúc trong một bầu không khí sôi động và vui vẻ.
Tống Như Nguyệt có chút chưa thỏa mãn, giữ vương phi cùng hai vị quận chúa ở trong phủ chơi đùa.
Bất quá ba người vẫn cáo từ.
Lạc Thanh Chu trúng trạng nguyên, lại là tam nguyên, lại là hồng nhân trước mặt bệ hạ, hôm nay khẳng định sẽ có rất nhiều người đến bái phỏng.
Ba mẹ con các nàng ở chỗ này cũng không thích hợp.
Lạc Thanh Chu cũng sợ bị người quấy rầy, dặn dò nhạc mẫu đại nhân một tiếng, nói:
- Nếu có tới tìm ta, cứ nói ta đi ra ngoài bái phỏng bằng hữu.
Sau đó trở về hậu viện, đóng chặt cửa viện.
Quả nhiên, sau khi giờ cơm trưa qua đi, rất nhiều tiến sĩ mới trong kỳ thi lần này đều đến bái phỏng.
Thậm chí còn có một số quan chức.
Tần nhị tiểu thư ở lại tiền sảnh, cùng Tống Như Nguyệt chiêu đãi khách nhân.
Lạc Thanh Chu thì trốn trong phòng, nhìn Luật hôn nhân Đại Viêm trầm tư, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người hắn đột nhiên rung động một chút.
Lấy ra xem, lại là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới: 【 Chúc mừng ngươi 】
Lạc Thanh Chu vội vàng nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi tha thứ cho ta sao? Tối nay ta có thể gặp ngươi không? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Tối nay có việc 】
Lạc Thanh Chu: 【 Vậy tối mai thì sao? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Cũng có việc 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ khi nào có thời gian? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không biết 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ có phải đang giúp ta luyện chế đan dược không? 】
Đối phương không trả lời nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn bảo điệp đưa tin trong tay, trong đầu không khỏi hiện ra một màn Nguyệt tỷ tỷ vì hắn vất vả luyện đan, khắp nơi tìm kiếm linh dược.
Giật mình một lúc lâu.
Ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn về phía luật hôn nhân Đại Viêm trên bàn.
Lúc này, bảo điệp đưa tin đột nhiên lại rung động một chút.
Hắn vội vàng nhìn lại.
Vốn tưởng rằng là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới, bất quá cũng không phải, mà là Bạch viện trưởng gửi tới.
【 Thanh Chu, bài thơ Hiệp Khách Hành kia ẩn chứa văn khí cực kỳ cường đại, hẳn là có thể giúp ta đột phá, có thể đưa cho ta không? Ta nơi này có một viên Ích Thọ Đan, là lúc trước phát hiện ở một chỗ không gian thượng cổ, nghe nói trong người nương tử nhà ngươi có bệnh, có lẽ có thể giúp nàng một ít, ta đã giao cho bệ hạ, ngươi có thể đến chỗ bệ hạ lấy 】