Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2845 - Thi Đình, Hiệp Khách Hành! (3)




Câu hỏi đầu tiên đã kết thúc.

Hắn suy nghĩ một lát, lại tiếp tục chấm mực.

- Thế có Bá Nhạc, sau đó có thiên lý mã. Thiên Lý Mã thường có, mà Bá Nhạc không thường xuyên có...

Câu trả lời của câu hỏi thứ hai nhanh chóng đã xong.

Đối với câu hỏi thứ ba.

Hắn suy nghĩ thật lâu, mới viết ra ba chữ “Hiệp khách hành”.

Thế giới này có võ giả tồn tại, cho dù là văn nhân, cũng thường xuyên mơ ước cầm kiếm đi khắp thiên nhai, cưỡi bạch mã làm hào hiệp!

Sau khi mười thí sinh trả lời xong, cũng cùng nhau thu bài thi.

Nhưng phần phê duyệt này lại vô cùng thận trọng, cũng không có quyết định tại chỗ.

Tất cả các thí sinh đều được đưa ra ngoài trước.

Lạc Thanh Chu nhìn chúng đại thần phía trước một cái, Bạch viện trưởng mặc nho bào đang đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo ý cười nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu trong lòng thầm nói: Tiên sinh, bài thơ kia đưa cho ngươi.

Bạch viện trưởng đương nhiên xứng với bài thơ kia.

Với khí thế của bài thơ kia, có lẽ Bạch viện trưởng nhìn, sẽ có thu hoạch không ít.

Sau khi tất cả các thí sinh rời đi, các đại thần bắt đầu cùng nhau kiểm tra bài thi.

Lạc Thanh Chu theo dòng người đi ra khỏi hoàng thành.

Bên kia sông hộ thành, Tống Như Nguyệt nhìn thấy hắn, lập tức kiễng mũi chân vẫy tay, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

Hiện tại hắn đã là tiến sĩ, đối với Tần phủ mà nói, quả thật mang đến cho bọn họ rất nhiều vinh quang,

Nhưng...

Nếu như thân phận Bắc Cảnh Vương của hắn bị bại lộ, không biết nhạc mẫu đại nhân vĩnh viễn xinh đẹp ở độ tuổi hai mươi chín sẽ kích động ngất đi, hay sẽ trực tiếp nhào tới cắn chết hắn.

Mới nghĩ thôi đã thật khủng khiếp.

Nhưng chuyện này, khẳng định không có cách nào vĩnh viễn giấu diếm.

Hắn suy nghĩ cẩn thận.

Chín tháng sau, đại hội Cửu Châu, có lẽ hắn nên phơi bày toàn bộ.

Bởi vì đến lúc đó, hắn còn phải cho Phiêu Miểu Tiên Tông một ngạc nhiên bất ngờ không kịp đề phòng.

Ít nhất phải đánh chết một trưởng lão hoặc phong chủ Quy Nhất cảnh ngay tại chỗ mới không uổng công hắn tự lộ thân phận.

Đến lúc đó chiến đấu, không phải ngươi chết, chính là ta vong.

Cho nên, trước đó, hắn nhất định phải giải quyết một chút chuyện trong nhà cùng người bên cạnh.

Tỷ như, chuyện của Tần đại tiểu thư.

Lại ví dụ như...

- Thanh Chu, thi thế nào?

Lúc hắn đang suy nghĩ, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tràn ngập chờ mong cùng thấp thỏm của nhạc mẫu đại nhân đã tiến lại gần.

Lạc Thanh Chu theo bản năng đáp:

- Cũng tạm, làm đại.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Vị Ương cung, trong đại điện.

Không biết quan viên chấm bài thi nhìn thấy câu trả lời gì, đột nhiên bắt đầu kích động.

Ngay cả Thừa tướng Phạm Văn Cẩn cũng thán phục không thôi.

Đoan Vương gia đoạt lấy xem xong, lập tức đem phần bài thi kia đưa đến trong tay nữ đế bệ hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt xem xong, vẫn chưa lập tức mở miệng bình luận.

Ánh mắt nàng lóe lên một chút, đưa đề thi cho Nguyệt Vũ bên cạnh, nói:

- Đưa cho Bạch viện trưởng xem một chút.

Nguyệt Vũ cung kính tiếp nhận đề thi, đi xuống bậc thang, hai tay đưa tới trước mặt Bạch Y Sơn.

Một lát sau.

Toàn bộ đại điện đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức ba động.

- Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành.

Sự liễu phất y khứ, Thâm tàng thân dữ danh.

(Mười bước giết một người

Cho nên không đi xa ngàn dặm

Làm xong việc rũ áo ra đi

Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng)

Nho bào trắng như tuyết trên người Bạch Y Sơn đột nhiên không có gió tự động bay, một cỗ văn khí không tự chủ được bị lực lượng nào đó dẫn dắt ra.

Văn tâm trong cơ thể hắn rung động không ngừng.

Văn tự trên đề thi kia, cũng giống như hóa thành từng đạo kim mang, phản chiếu vào đồng tử của hắn, tràn vào trong cơ thể hắn.

Giờ khắc này, hai tròng mắt của hắn, sáng như sao.

Trong khi đó.

Lạc Thanh Chu được mọi người Tần gia vây quanh, trở lại Tần phủ.

Tống Như Nguyệt lạnh mặt, dọc theo đường đi cũng không để ý tới hắn nữa, chờ sau khi trở lại trong phủ, lãnh đạm nói:

- Trước đi phía sau nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa đến ăn cơm.

Lạc Thanh Chu xấu hổ rời đi.

Đợi sau khi hắn rời đi, Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:

- Tiểu tử này, dám học cách ta nói chuyện, không lớn không nhỏ! Lần này nếu hắn thi không được mấy hạng đầu, đừng trách ta sau này... Không bao giờ làm cho hắn một chén súp để ăn! Hừ!

Mai nhi cùng Thanh nhi ở một bên nhịn cười.

Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển, nói chuyện với Tần nhị tiểu thư trong chốc lát, liền ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.

Nghe nói đại tiểu thư sinh bệnh, hắn tự nhiên phải đến thăm một chút.

Bất quá lúc này Bách Linh vẫn chưa mở cửa, chỉ ở trong cửa nói:

- Cô gia, tiểu thư hiện tại không muốn gặp ngươi, qua mấy ngày nữa đi.

Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển.