Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao.
Có một cơn gió đêm thổi qua cửa sổ, ầm ầm rung động, giống như khóc cho ai đó.
Lạc Thanh Chu nằm trên giường, không nhúc nhích.
Vốn tưởng rằng nhục chết vô số lần, hắn sớm đã luyện đến mức đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nhưng thời điểm này.
Hắn mới phát hiện, những thứ trước kia, căn bản không đáng nhắc tới.
Lần này, hắn thực sự muốn bay ra khỏi Trái Đất.
Không có nhất, chỉ có hơn.
Đêm nay, hắn thức trắng cả đêm...
Ngày hôm sau.
Bầu trời tối tăm, đột nhiên có một cơn mưa nhỏ.
Trời vẫn chưa sáng.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với thanh âm của Tống Như Nguyệt:
- Thanh Chu dậy chưa?
Thu Nhi vội vàng cầm ô đi mở cửa.
Lạc Thanh Chu ở trên giường thở dài một hơi, mới đứng dậy xuống giường, mặc nho bào sạch sẽ.
Tiểu Điệp gõ cửa bên ngoài:
- Công tử, nên dậy rồi.
Lạc Thanh Chu ‘ừm’ một tiếng.
Tiểu Điệp đẩy cửa ra, vào phòng, giúp hắn sửa sang lại quần áo, chải tóc.
Thu nhi bưng nước ấm tới, hầu hạ hắn rửa mặt.
Tại thời điểm này.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ, đã phủ một tầng lấp lánh.
Tống Như Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu, tối hôm qua ngủ có được không?
Cơ bắp trên mặt Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Rất tốt, đa tạ nhạc mẫu đại nhân quan tâm.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Nhạc mẫu nấu cháo thịt nạc, làm bánh bao cho ngươi, đợi lát nữa nhân lúc còn nóng nhớ ăn.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút cảm động.
Nhạc mẫu đại nhân hẳn đã dậy từ nửa đêm, bận rộn ở phòng bếp.
Ai, lần này dù thế nào, hắn cũng phải thi lấy kết quả tốt.
Nhạc mẫu đại nhân nhớ mãi không quên chức Cáo Mệnh Phu Nhân, hắn cũng phải nói với bệ hạ một tiếng, phong cho nàng một cái.
Rửa mặt xong.
Mấy người đang muốn cùng nhau ra cửa, Tần nhị tiểu thư cũng mang theo Châu Nhi, từ cách vách trở về.
Tống Như Nguyệt nhìn Linh Thiền Nguyệt Cung cách vách một cái, hơi nhíu mày nói:
- Vi Mặc, tỷ tỷ ngươi đâu? Ngày quan trọng như vậy mà nàng cũng không ra sao?
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Thân thể tỷ tỷ có chút không khỏe, cho nên...
Tống Như Nguyệt nhất thời hừ lạnh một tiếng:
- Mỗi lần đều lấy cái cớ này, những lúc khác còn chưa tính, hôm nay chính là ngày Thanh Chu tham gia kỳ thi, mặc kệ đối với Thanh Chu, hay là đối với Tần gia chúng ta mà nói, đều rất quan trọng. Còn nàng… Hừ, mẫu thân tự mình đi gọi nàng.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, không cần. Hôm nay người trên đường khẳng định rất nhiều, bên ngoài phòng thi có lẽ người người chen chúc, không cần phải đi nhiều người như vậy. Ngài và Nhị tiểu thư cũng không cần đi, tất cả mọi người không cần đi, cứ ở nhà chờ đi.
Tống Như Nguyệt lập tức nghiêm túc nói:
- Vậy thì làm sao được. Thí sinh người ta đều có một nhà đi theo, náo nhiệt vô cùng, nếu ngươi một mình cô đơn đi, người ta biết, sẽ nói Tần gia chúng ta thế nào? Nói bởi vì ngươi là con rể, cho nên Tần gia chúng ta không coi trọng ngươi? Căn bản cũng không thèm để ý ngươi? Hừ, ta cũng không muốn bị người ta ở sau lưng nói ra nói vào.
Tần nhị tiểu thư cũng nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, chúng ta chắc chắn phải đi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút lo lắng cho an nguy của các nàng.
Hôm nay trên đường phố bên ngoài rất nhộn nhịp, ngư long hỗn tạp, nhạc phụ đại nhân cùng nhị ca lại không có ở đây, Tần gia chỉ còn lại mấy nữ quyển này, rất không an toàn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Long Nhi.
- Được rồi, đi thôi, không cần gọi đại tiểu thư nữa, mấy người các ngươi đi là được rồi.
Hắn vừa nói, vừa lấy ra bảo điệp đưa tin, lén lút gửi tin tức cho Long Nhi.
Tần nhị tiểu thư cũng nói:
- Mẫu thân, để tỷ tỷ ở nhà nghỉ ngơi đi, quá nhiều người, ta sợ tỷ tỷ bị khó chịu.
Tống Như Nguyệt nhíu mày, không nói gì nữa, thở dài một hơi, nói:
- Đi thôi, đi ăn cơm trước.
Khi mấy người đi tới tiền sảnh, phát hiện hai vị quận chúa Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Nam Cung Tuyết Y đã tới.
Tống Như Nguyệt vui mừng không xiết:
- Mỹ Kiêu, Tuyết Y, đến sớm như vậy? Còn chưa ăn cơm nhỉ, hay đến đây ăn cùng luôn.
Lập tức vội vàng nói với Thanh Nhi cùng Mai nhi:
- Mau đi múc cháo đi, bưng bánh bao trong nồi lên.
Hai nha hoàn vâng một tiếng, lập tức đi vào phòng bếp.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Sáng nay ta tự mình nấu cháo, còn làm một nồi bánh bao lớn. Nghe Châu Nhi nói, Thanh Chu thích ăn bánh bao nhất, ta tự bỏ tiền ra ngoài cửa hàng học tập, đợi lát nữa các ngươi nếm thử.
Lạc Thanh Chu: - ...
Thu nhi không khỏi nhìn hắn một cái.
Rất nhanh, Thanh Nhi và Mai Nhi bưng cháo cùng bánh bao nóng hổi tới.
Mấy người ngồi xuống bàn.
Tống Như Nguyệt cầm đũa, gắp cho hai vị quận chúa một cái, lại gắp cho Lạc Thanh Chu một cái, cười nói:
- Nếm thử trước, nếu ngon, ăn thêm vài cái.