Nàng lại vuốt ve bụng mình một chút, vẻ mặt thản nhiên, lẩm bẩm nói:
- Không sao cả, ngày đó dù ngươi nổi bật hơn nữa, để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm đến đâu, cũng đừng mơ tưởng chiếm cứ vị trí của trẫm trong lòng hắn.
Lập tức lại hừ nhẹ một tiếng:
- Hừ, tiểu thiếp giảo hoạt...
Bữa tối ở Tần phủ rất náo nhiệt.
Ngoại trừ người một nhà Tần phủ cùng hai vị quận chúa ra, Long Nhi cùng Nam Cung quận vương vương phi cũng tới.
Đề tài được nói nhiều nhất trên bàn ăn, đương nhiên chính là kỳ thi xuân vào tháng sau.
Mọi người lần lượt mời rượu cổ vũ.
Đêm nay, Lạc Thanh Chu uống rất nhiều rượu.
Ngoại trừ rượu trái cây ra, còn có mấy vò rượu khá nặng.
Hắn không chủ động từ chối.
Vì vậy, vào cuối bữa ăn tối, hắn đã có chút say rượu.
Cảm giác giờ khắc này, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Ít nhất không cần phải suy nghĩ lung tung nữa.
Giờ khắc này cũng không cần gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy nữa.
Thân thể và thần hồn, đều nhẹ nhàng phiêu phiêu, chưa bao giờ được thả lỏng như bây giờ.
Tần nhị tiểu thư và Thu Nhi đỡ hắn trở về.
Những người khác cũng rời tiệc.
Khi tiến vào Mai Hương Uyển, Lạc Thanh Chu đột nhiên thở ra mùi rượu nói:
- Vi Mặc, ta... Ta còn muốn thỉnh an đại tiểu thư...
Bữa tiệc tối nay, Tần đại tiểu thư ngồi xuống chỉ ăn vài miếng tượng trưng, rồi một mình rời đi.
Không biết vì sao, luc này Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nhớ tới nàng.
Tần nhị tiểu thư nhìn bộ dáng say khướt lảo đảo của hắn, trong lòng đột nhiên động một chút, buông hắn ra, nhẹ giọng nói:
- Đúng rồi, Thanh Chu ca ca còn chưa thỉnh an tỷ tỷ. Tỷ tỷ đêm nay ăn rất ít, không biết có đói bụng hay không, Thanh Chu ca ca mau đi hỏi một chút.
Nói xong, nàng nhìn Thu nhi một cái.
Thu nhi hiểu ý, cũng vội vàng buông tay ra.
Lạc Thanh Chu mặc dù say rượu, nhưng thân thể vẫn rất ổn định, rất nhanh đã đi tới cửa Linh Thiền Nguyệt cung.
- Cốc! Rầm! Rầm!
Hắn gõ cửa rồi lớn giọng nói.
Thanh âm thanh thúy dễ nghe của Bách Linh, vang lên từ bên trong.
- Ai? Ai đập cửa bên ngoài vậy?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cô gia nhà ngươi! Thối cô gia!
Tần nhị tiểu thư cách đó không xa, nhịn không được nở nụ cười một chút, lập tức mang theo Thu nhi vào Mai Hương Uyển.
Két...
Cổng viện mở ra.
Bách Linh vẻ mặt cổ quái nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi uống say? Say rượu nói bừa. Cô gia thì cô gia, cái gì thối cô gia cơ.
Lạc Thanh Chu mượn rượu, túm lấy lỗ tai nhỏ của nàng:
- Còn giả vờ.
- A! Cô gia, đau... giả vờ cái gì?
Tiểu Bách Linh cái gì cũng không biết.
- Đi, đi đến phòng ngươi, chúng ta vừa chơi thỏ thỏ, vừa nói. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
- Ô... Cô gia, ngươi bắt tiểu Bách Linh thừa nhận cái gì chứ? Tiểu Bách Linh thật không biết chuyện hưu thư.
- ......
Lạc Thanh Chu trực tiếp nhéo tai nàng, dẫn nàng vào phòng.
Bách Linh ai oán cầu xin tha thứ, lúc đi đến bên giường, chủ động vểnh mông nằm sấp ở phía trên, một bên giãy dụa, trong miệng một bên hu hu nói:
- Cô gia, tha mạng...
Bộp!
Một tiếng nổ giòn vang lên trong phòng.
Bách Linh nhất thời “A” một tiếng, thân thể run lên, mở to hai mắt.
Lập tức ôm mông, quay đầu nhìn hắn.
Bộ dáng trên mặt nhỏ nhắn kia, thoạt nhìn có chút mê mang.
Lạc Thanh Chu nghiêng người, hai tay khép lại cùng một chỗ, chậm rãi mở ra, nói:
- Có muỗi.
Lập tức nhìn về phía nàng nói:
- Cho rằng cô gia đang đánh mông ngươi? A, tưởng bở.
Bách Linh:
- ...
- Nằm sấp, hát một lần con lừa nhỏ, cô gia sẽ làm như ngươi mong muốn.
Lạc Thanh Chu nhíu mày.
Bách Linh nhất thời hu hu một tiếng, nằm sấp trên giường, vểnh mông nức nở nói:
- Thối cô gia, xấu cô gia, thích khi dễ người ta, ô ô...
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi có hát hay không?
Bách Linh lập tức bĩu môi nói:
- Không hát, sẽ không hát, người ta thà chết không khuất phục! Có bản lĩnh cô gia cứ hung hăng đánh người ta, người ta mới không sợ đâu!
Nói xong, nàng ôm mông xoa xoa, thậm chí còn vểnh mông lên trên, sau đó cắn môi phấn, vẻ mặt bi tráng.
Lạc Thanh Chu:
- Ngươi mơ à? Nếu không hát, vậy cô gia đi đây.
Dứt lời, hắn không để ý tới nàng nữa, trực tiếp ra khỏi phòng, thuận tiện giúp nàng đóng cửa lại.
Bách Linh mặt nằm trên giường, mông cong lên, giống như một con sâu bướm đang cong người, cứng đờ ở đó không nhúc nhích, đợi một lúc lâu, nàng đột nhiên nhụt chí, eo nhỏ cùng mông đều sụp đổ xuống, nằm sấp trên giường phồng má phấn nhỏ nói vài câu, sau đó bắt đầu ngẩn người, rối rắm...
Ngoài cửa lớn Linh Thiền Nguyệt Cung.
Lạc Thanh Chu đứng ở nơi đó, thổi gió đêm lạnh lẽo, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Với hình tượng này, vẫn không nên đi thỉnh an đại tiểu thư thì hơn.
Lỡ như nói sai, làm sai, cũng không phải đơn giản như hát con lừa nhỏ.