Bách Linh lại cứng đờ tại chỗ trong chốc lát, mới bĩu môi nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói:
- Cô xấu xa, luôn muốn khi dễ người ta... Người ta mới không cần, người ta đã thề, cả đời đều phải làm một đóa hoa phấn nộn non nớt băng thanh ngọc khiết.
Trong khu vườn phía sau.
Hạ Thiền mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, đang luyện kiếm dưới tàng cây lớn trong góc.
Thân ảnh đơn bạc mảnh khảnh kia, giống như cùng kiếm ảnh trong tay nàng dung hợp thành một thể, đã nhìn không rõ ràng.
Lạc Thanh Chu liếc mắt vài lần, đi về phía lương đình.
Trong lương đình.
Ánh trăng trong sáng chiếu xuống, thiếu nữ mặc quần áo trắng như tuyết, đang yên lặng ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Dung nhan cùng thân ảnh tuyệt mỹ, dưới ánh trăng trắng tinh, xinh đẹp như một bức tranh vẽ.
Trong mắt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia cảm xúc phức tạp, đi tới, chắp tay chào hỏi:
- Đại tiểu thư.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt len lén đánh giá nàng.
Dung nhan không tỳ vết, giống như mái tóc đen, khí chất trong trẻo lạnh lùng không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, giống như ẩn chứa tinh hà đẹp nhất.
Thật vậy.
Nhạc mẫu đại nhân tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với vị đại tiểu thư này...
- Làm sao vậy?
Trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện, lúc ngẩn người, Tần đại tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu theo bản năng tránh đi.
- Không sao đâu, chính là đến thỉnh an đại tiểu thư.
Hắn hơi cúi đầu nói.
Giữa sân im lặng một lúc.
Tần đại tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Đêm nay ở tửu lâu, ngươi mạo phạm ta.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, nói:
- Đại tiểu thư, đó không phải là mạo phạm, đó chỉ là đùa giỡn thôi. Huống hồ, đại tiểu thư không phải cũng nói giỡn với ta sao?
Ánh mắt Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ta không có.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, cùng ánh mắt nàng nhìn nhau, nói:
- Đại tiểu thư nói muốn ăn thịt lừa nhỏ, chẳng lẽ không phải nói giỡn sao?
Tần đại tiểu thư dừng một chút, nói:
- Không phải.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, nói:
- Đại tiểu thư sẽ không thật sự muốn ăn thịt lừa chứ? Nếu là như vậy, ngày mai ta đi ra ngoài mua cho đại tiểu thư.
Tần đại tiểu thư nhìn hắn, không nói gì nữa.
Lúc này, tiếng luyện kiếm của Thiền Thiền cũng ngừng lại, ánh mắt cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi một lát, nói:
- Vậy. Coi như là ta sai rồi, ta xin lỗi đại tiểu thư.
Trong lòng hắn đột nhiên lại nhớ tới thân thế của thiếu nữ này.
- Quên đi, dù sao ngươi cũng không thành tâm.
Tần đại tiểu thư nói khẽ một câu, cúi đầu, tiếp tục nhìn sách trong tay.
Lạc Thanh Chu nói.
- Ta thành tâm.
Tần đại tiểu thư lật sách, không để ý tới hắn nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lùng của nàng, trong lòng giãy dụa hồi lâu, vẫn không dám nói một chữ, chỉ đành cáo từ nói:
- Đại tiểu thư nếu không có chuyện gì, vậy ta đi trước.
Tần đại tiểu thư vẫn không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, xoay người ra khỏi lương đình, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh dưới tàng cây cách đó không xa.
- Bạch! Bạch! Bạch.
Hạ Thiền lại bắt đầu luyện kiếm.
Lạc Thanh Chu tâm sự nặng nề, không có tâm tình lưu lại, bước nhanh rời đi.
Khi đi đến sân trước.
Bách Linh đang cúi đầu ngồi ở trước bàn đá trong tiểu viện, trong tay cầm một đóa hoa tươi, ở một bên xé rách cánh hoa, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Để cho cô gia xấu khi dễ... Không cho cô gia xấu khi dễ... Để cho cô gia xấu khi dễ... Không cho xấu cô gia khi dễ...
Lạc Thanh Chu đứng ở phía sau nàng, chỉ thấy nàng xé rách cánh hoa cuối cùng, trong miệng nói:
- Không để cho cô xấu khi dễ...
Nhưng đột nhiên, cô lại bẻ gãy cành hoa trần trụi trong tay, ném xuống đất, miệng lại nói:
- Để cho cô xấu khi dễ...
Sau đó thở dài một hơi:
- Ai... Như thế nào kết quả mỗi lần, đều là để cho xấu cô gia khi dễ đây, chán ghét!
- Khụ khụ.
Lạc Thanh Chu đột nhiên khụ khụ sau lưng nàng một tiếng.
Bách Linh hoảng sợ, cuống quít đứng lên nhìn hắn nói:
- Cô... gia... ngươi đến khi nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vừa tới, không nghe chuyện ngươi muốn cô gia xấu khi dễ ngươi.
Bách Linh: - ...
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Bách Linh, ngươi quen biết đại tiểu thư từ khi nào? Gặp nhau ở đâu?
Bách Linh lập tức che mặt, chạy về phía trong phòng, miệng ô ô nói:
- Thật mất mặt, tiểu Bách Linh thật mất mặt, ô...
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của nàng, lại đứng trong tiểu viện một lát, mới rời đi.
Trở lại Mai Hương uyển.
Tần nhị tiểu thư đã ngủ.
Thu Nhi vẻ mặt lo lắng thấp giọng nói với hắn:
- Cô gia, đêm nay tiểu thư lại ho khan, hơn nữa ho rất nhiều máu...
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, nói:
- Uống thuốc đúng giờ không?