- Nếu ngươi không muốn, có thể giải trừ.
- Sư thúc, ta đương nhiên nguyện ý. Nhưng ta có một chút tò mò, làm thế nào để giải phóng nó?
- Rất đơn giản, không giúp ta đột phá.
- Không giúp ngươi đột phá?
- Giống như bây giờ, quá trình tu luyện của ta đã đầy, nếu ngươi không giúp ta, sau... một hai ngày, nó sẽ tự động được giải phóng. Ngươi sẽ không có bất kỳ thiệt hại, mà ta...
- Sư thúc, không đúng? Hai ngày? Ta nhớ rõ lúc ở biên cảnh, khi đó quá trình tu luyện của ngươi cũng đầy, chúng ta chờ mấy ngày...
- Có đôi khi là hai ngày, có đôi khi là một tháng.
- ..... Sư thúc, cho dù ngươi gấp gáp, cũng không cần phải hù dọa ta chứ?
- Ta không nóng vội, ta chỉ muốn đột phá, sau đó, giúp ngươi.
- Sư thúc thật tốt...
- Vậy bắt đầu đi.
- Chờ một chút, sư phụ đâu?
Giữa sân đột nhiên trầm mặc.
Thật lâu sau.
Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:
- Ta đã biết, ngươi khẩu thị tâm phi.
Lập tức mặt lại không chút thay đổi nói:
- Trước giúp ta tu luyện, chờ ta đột phá, lại... Gọi nàng ấy đi với nhau.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, vội vàng nói:
- Sư thúc, ngươi có thể đã hiểu lầm. Ý ta là, sư phụ bây giờ có thể lén lút trốn ở đâu hay không, đang nhìn trộm chúng ta?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn trái phải nhìn thoáng qua, nói:
- Hẳn là không, nàng vừa rồi trở về chủ phong tu luyện.
- Sư thúc xác định?
- Xác định.
- Được rồi... Hy vọng ta lần này đột phá, không có lôi kiếp. Bằng không, lại phải kinh động những người khác.
- Yên tâm đi, bất kỳ dị tượng thiên địa nào, ngươi đều có thể đẩy lên người ta cùng cá sấu nhỏ.
- Sư thúc thật lớn. Không phải, sư thúc thật tốt...
Bên ngoài hang động, mưa xuân kéo dài.
Sau khi trời sáng, trên kiếm phong vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Tô Phong Tô Vũ, đều tu luyện trong động phủ.
Đao Linh vẫn còn ở trong quân đội.
Cho nên, trên Kiếm phong có vẻ đặc biệt cô đơn vắng bóng, nhìn không thấy một người, chỉ có chim chóc ở trong rừng trúc chiếp chiếp kêu không ngừng.
Vào buổi tối.
Mưa xuân vẫn như cũ đầm đìa không ngừng rơi xuống.
Cửa động chậm rãi mở ra.
Lạc Thanh Chu đứng ở cửa, ngẩn người nhìn phong cảnh mưa bụi mông lung bên ngoài.
Sư thúc dễ dàng đột phá.
Thân thể đột phá tới cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ, mà quá trình thần hồn, cũng đến một trăm.
Đột phá lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ dị tượng thiên địa nào, là thật khiêm tốn.
Mà hắn, còn cần chuẩn bị một chút.
Để tránh đến lúc đó khi xông quan năng lượng không đủ, phí công nhọc sức.
Dù sao cũng là cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.
Hắn không có nguyên thạch, không có đan dược, chỉ có linh dịch, không biết có đủ hay không.
Nghỉ ngơi một đêm trước khi bắt đầu.
Nhìn cảnh mưa trong chốc lát, hắn đóng cửa động, trở lại phòng tu luyện.
Sư thúc nằm trên giường, ngủ ngọt ngào.
Khi hắn đang định đi qua, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh bồn tắm, có thêm một cái bao.
Chắc chắn là trước đó không có.
Hắn sửng sốt một chút, lập tức đi tới, cầm cái bao lên.
Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua bốn phía.
Động phủ của sư thúc, không chỉ bày ra có cấm chế, còn có hộ sơn trận pháp che chở, những người khác không có khả năng tiến vào.
Chỉ có...
Khóe miệng hắn co giật một chút, tò mò mở cái bao ra.
Trong bao vải, lại tràn đầy nguyên thạch trong suốt.
Trong đó có hai khối nguyên thạch, thoạt nhìn không giống như những cái khác, dĩ nhiên là trung giai nguyên thạch.
Hắn giật mình, đột nhiên hướng bốn phía hô lên:
- Sư phụ!
Bốn phía im lặng, không có ai trả lời.
Ở Đại Viêm, cho dù là nguyên thạch phẩm chất thấp, đều rất trân quý, chứ đừng nói trung giai nguyên thạch.
Người tu luyện Đại Viêm, đại đa số mọi người, có lẽ cả đời, đều chưa từng gặp qua trung giai nguyên thạch.
Sư phụ lấy nó từ đâu ra vậy?
Hắn cầm lấy một khối trung giai nguyên thạch trong đó, nắm trong tay, nhất thời cảm thấy một cỗ năng lượng tinh thuần mênh mông, thông qua lòng bàn tay, cuồn cuộn không ngừng tràn vào thân thể.
Mệt mỏi vừa rồi, nhất thời quét sạch không còn.
Hắn không có do dự nữa, lập tức cầm bao nguyên thạch này, đi tới một gian phòng tu luyện cách vách, ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị xông quan.
Nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Lập tức, bắt đầu chậm rãi vận chuyển công pháp, điều động nguyên lực trong đan hải.
Nguyên lực bắt đầu tụ tập trong huyệt khiếu đầu tiên.
Ngày càng nhiều, ngày càng nóng nảy.
- Oanh.
Lập tức, như thủy triều tràn vào kinh mạch, sau đó hướng đến quan ải kiên cố ở chỗ cao kia mà bắt đầu chạy nước rút.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần...
Một lần hung hãng hơn một lần, một lần thuận lợi hơn một lần.
Một đêm trôi qua lặng lẽ.
Sau khi bình minh.
Mưa xuân bên ngoài động cuối cùng đã dừng lại.
Ánh mặt trời chiếu xuống, trên đỉnh Kiếm Phong, hoa cỏ trúc xanh được hạt mưa tắm rửa, óng ánh xinh tươi.