Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2777 - Xông quan đỉnh phong, bái đường với đại tiểu thư (1)




Tiếp theo, lại đi Linh Thiền Nguyệt Cung cách vách.

Hắn không đi vào, chỉ là đứng ở ngoài chốc lát, sau đó rời khỏi phủ đệ, chuẩn bị đi Lăng Tiêu tông tu luyện.

Ngay sau khi hắn rời đi.

Trên nóc Linh Thiền Nguyệt Cung, xuất hiện một thân ảnh tuyết trắng, nhìn bóng lưng hắn đi xa, hai má tuyệt mỹ không tỳ vết, vẫn có chút tái nhợt.

Lạc Thanh Chu rất nhanh rời khỏi thành.

Sau đó, hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi tin tức cho sư thúc, sớm thông báo một tiếng.

Tin nhắn nhanh chóng trả lời:

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn: Sư thúc, nhớ đừng nói cho sư phụ

Ai ngờ tin tức vừa mới phát ra không lâu.

Tử Hà tiên tử liền nhắn tin đến: Nghiệt đồ, vi sư đã biết rồi!

Đêm lạnh như nước.

Lạc Thanh Chu cưỡi gió mà đi, rất nhanh đi tới dưới chân núi Lăng Tiêu Phong.

Vừa đến phía sau núi.

- Ô...

Trên sườn núi, đột nhiên truyền đến tiếng tiêu quen thuộc.

Tiếng tiêu nghẹn ngào, đứt quãng.

Giống như có người đang khóc trong rừng sâu này.

- Sư thúc có tâm sự?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nói.

Lập tức, hắn theo con đường nhỏ gồ ghề, nhanh chóng leo lên sườn núi. Một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, đang đứng dưới gốc cây thông trên sườn núi, tay cầm tiêu ngọc, ô ô thổi.

- Sư thúc...

Lạc Thanh Chu vừa kêu một tiếng, đột nhiên chậm lại:

- Sư, Sư phụ...

Tử Hà tiên tử xoay người lại, ánh mắt sâu kín nhìn hắn, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu xấu hổ nói:

- Sư phụ, ngươi như thế nào...

- Vì sao không cho vi sư biết?

Tử Hà tiên tử có chút tức giận chất vấn.

- Cho nên, tình thầy trò sẽ biến mất, đúng không?

- Không...

-Vi sư muốn ngươi nói đúng.

Tử Hà tiên tử lạnh mặt, khôi phục uy nghiêm của sư phụ.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Từ nay về sau, tình thầy trò của ngươi và ta, một đao hai đoạn! Từ tối nay trở đi, ta không còn là sư phụ của ngươi, ngươi cũng không còn là đệ tử của ta nữa, ngươi và ta đã trở thành người lạ.

- Hừ.

Nói xong, nàng phất tay áo rời đi, đi xuống chân núi.

- Sư phụ...

- Thập lí thanh sơn viễn, triều bình lộ đái sa....

(Mười dặm núi xanh xa, trên con đường đầy cát)

Tử Hà tiên tử không để ý tới hắn nữa, đột nhiên đọc một bài thi từ, âm thanh thê lương, tiếp tục đi xuống chân núi.

- Sổ thanh đề điểu oán niên hoa, hựu thị thê lương thì hậu, tại thiên nhai....

(Mấy tiếng chim hót oán tuổi hoa, lại là thời điểm thê lương, ở chân trời …)

- Bạch lộ thu tàn thử, thanh phong sấn vãn hà. Lục dương đê bạn vấn hà hoa. Kí đắc niên thì cô tửu, na nhân gia....

(Đường trắng mua thu tàn, gió mát làm nổi bật hoàng hôn. Lục dương bên bờ hỏi hoa sen. Nhớ rõ đối ẩm năm nào, người ta…)

Chỉ thấy nàng váy đỏ tung bay, một bên đọc thơ, một bên dần dần đi xa.

Thân ảnh cao gầy mà cô đơn kia, rất nhanh liền tan chảy trong bóng đêm dưới chân núi...

Lạc Thanh Chu đứng trên sườn núi, ngẩn người.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo khí tức quen thuộc.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, đứng ở trên sườn núi cao, quần áo tung bay, đang nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng lướt lên.

- Sư thúc, sư phụ làm sao vậy?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn đêm tối dưới chân núi, trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Không có gì, chỉ là bị ngươi làm cho tức giận.

Lạc Thanh Chu:

- Tại sao sư thúc lại cho nàng xem tin nhắn ta nhắn cho ngươi?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn nói:

- Nàng ở bên cạnh ta.

Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:

- Nửa đêm, hai người ở cùng một chỗ làm gì?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Đi ngủ.

Lạc Thanh Chu: - …

Trên sườn đồi, im lặng một chút.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, đi lên núi, nói:

- Đi thôi, tu luyện.

Lạc Thanh Chu đi theo phía sau, nói:

- Ta muốn luyện quyền.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì nữa.

Hai người đi trên con đường núi dốc đứng gồ ghề, giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, rất nhanh chóng lên đỉnh núi.

Sau khi leo lên đỉnh kiếm phong.

Lạc Thanh Chu cũng không có đi động phủ, mà trực tiếp đi đến mảnh rừng trúc kia.

- A!

Năng lượng rục rịch trong cơ thể, rất nhanh thông qua kinh mạch, vọt tới song quyền.

Hai quyền bắt đầu nóng lên.

- Rầm.

Hắn đánh ra một quyền, khí lãng như hồng thủy.

Trúc xanh phía trước nhao nhao cong xuống, xào xạc rung động.

- Ò....ò…

Hắn bắt đầu đánh ra Ngưu Ma Thần Quyền, lợi dụng lực bộc phát của quyền pháp cùng năng lượng trong cơ thể, bắt đầu rèn luyện thân thể.

Nắm đấm của hắn càng ngày càng nhanh, thân ảnh càng ngày càng mơ hồ. Trúc xanh bốn phía không ngừng lay động.

Trên mặt đất chất đống lá trúc dày cộp, cũng theo kình phong bay lên, hóa thành một cơn lốc xoáy, xoay tròn quanh người hắn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng cách đó không xa, thanh y bị sóng gió thổi phiêu phiêu, tóc dài bay múa.